Kí ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ, cuốn tôi về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổi thơ tôi gắn với lời kể của mẹ, của bà, với nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấp ngã ngồi khóc rưng rức, mong chờ ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diệu kì. Và bây giờ, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của tôi.
Giấc ngủ bồng bềnh, êm ái đưa tôi bay lên cao, cao hơn cả những nóc nhà, hàng cây im lìm bên dưới, chạm tới một tầng mây mềm và ấm: "Chào mừng con đến với thế giới của những ước mơ". Một giọng trầm ấm vang lên. Tôi ngước mắt nhìn.
Ồ, kia chẳng phải là ông Tiên sao? Làm sao tôi nhầm được hình bóng thân thương mà mẹ và bà vẫn thường hay kể. Ông cao và trông gầy gầy nhưng nước da hồng hào, khoẻ mạnh, gương mặt phúc hậu. Mái tóc trắng như cước được búi cao gần sát đỉnh đầu. Chòm râu cũng trắng hệt như mái tóc, dài tới tận đầu gối, trông xa như một dòng nước bạc. Ông vận một bộ quần áo màu vàng, có những đường vân trắng kéo thành vệt như sương và đi một đôi hài mũi hếch vàng, nhạt hơn bộ quần áo. Một dáng vẻ nhàn nhã, thanh tao.
Ông bước lại gần tôi, dáng đi nhanh nhẹn.
Tôi ngước lên để nhìn ông rõ hơn. Ánh mắt ông ấm áp, trìu mến. Đôi mắt nâu hiền từ. Đôi lông mày trắng và dài rủ xuống. Ông mỉm cười, để lộ hàm răng đen nhánh.
"Ông ơi, sao ông chỉ giúp đỡ người gặp khó khăn, bất hạnh thôi ạ? Sao con ngã đau, khóc mà ông không hiện lên?" – Tôi hỏi. Ông lại cười, nụ cười của ông sao giống nụ cười của ông ngoại tôi đã mất thế cơ chứ? Ông đưa ngón tay dài khẽ gạt sợi tóc con ra khỏi mặt tôi. Bàn tay ấm áp của ông vuốt má tôi "Tại vì ông hay bất cứ thần thánh nào khác cũng đều bước ra từ ước mơ và hi vọng của con người".
Ánh mắt ông ngời sáng, chòm râu bạc khẽ rung rinh. – "Người bất hạnh gặp phải nhiều đau khổ nhưng khát vọng vươn lên tìm hạnh phúc, tìm công lí luôn rực cháy. Vì vậy, ông giúp đỡ để họ có thêm nghị lực. Việc giúp đỡ của ông chỉ như sự khích lệ, cổ vũ họ mà thôi".
À thì ra là như vậy!
Ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, chiếu vào mặt làm tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng hình ảnh ông Tiên hiền từ và những lời ông nói vẫn vang vọng trong tôi. Ông ơi, con hiểu rồi ạ. Cổ tích không thể biến những giấc mơ thành sự thật nhưng nó sẽ tạo ra niềm tin, niềm hi vọng để ta cố gắng vươn lên.
BÀI LÀM
Tối hôm đó, sau khi dọn xong phòng học, tôi chợt để ý có một quyển sách nằm trên sàn nhà. Tôi lại gần và cầm nó lên: " A! Thì ra là cuốn truyện 'Tấm Cám ' mà thời xưa bà mua cho." Vừa cầm cuốn truyện lên, tôi lại sực nhớ đến tuổi thơ, lúc nào thích nghe bà kể những câu truyện cổ tích. Nằm trên giường, tôi khẽ mở nó ra và đọc lại. Chẳng mấy chốc tôi đã chìm vào giấc ngủ chiêm bao bao giờ chẳng hay.
Đang lim dim trong bóng tối thì có một ánh sáng lóe lên. Tôi giật mình hoảng hốt: "Mình đang ở đâu thế này." Vừa dứt lời, một cụ già tầm 70,80 tuổi bước ra. Tôi ngạc nhiên, hỏi :"Cụ ơi, cụ là ai và sao lại ở đây" Ông cụ nhẹ nhàng đáp lại:"Ta chính là bụi đây." Tôi vui mừng ôm lấy bụi đáp:" Yeahh, cuối cùng con cũng gặp được bụt rồi." "Con lớn rồi mà vẫn nhớ ta cơ à."Bụi nói. Tôi vui vẻ : " làm sao con có thể quên được một ông tiên hiền lành và tốt bụng như ông chứ."Bụi ngại nghùng nói:" Haha, nói ngọt thế chẳng hay gặp ta có chuyện gì sao.""Dạ thưa, con làm gì có ý định đó ạ, chỉ là trong truyện ông như thế thật mà."Tôi nói. Bụt đáp lại:" Trong truyện là người ta viết như thế nhưng nếu mà ai làm việc gì sai là bụt chừng phạt nặng đấy." Trò chuyện với bụt một lúc thấy mỏi chân nên mời bụt ngồi và gốc cây gần đó.
Qủa người ta nói về bụt không sai. Ông có một gương mặt phúc hậu cùng với những nếp nhăn nhưng tôi không cảm thấy những nếp nhăn làm cho khuôn mặt xấu đi mà thay vào đó một nét hiền dịu. Chòm râu dài, trắng, mỗi khi mà bụt cười thì lại lấy tay vuốt vuốt nhẹ nhàng . Đôi mắt mặc dù không to như trước nhưng cứ có việc gì, không cần nhìn mà bụt biết hết mọi thứ ở nhân gian. Chắc mọi người cũng chẳng thắc mắc gì về tóc của bụt nhỉ, vì tuổi của bụt đã cao nên bụt có một mái tóc dài được cột vào và đặc biệt là có một màu tóc trắng xóa như tuyết rất tự nhiên. Đôi môi căng mọng, có chút hồng hồng. Mỗi khi cười bụt lại để lộ hàm răng trắng muốt. Da ông hồng hào, có đôi chỗ mịn màng. Ông thường mặc bộ quần áo màu trắng và trên tay cầm một cây gậy phép thuật trông thật ngưỡng mộ.
Bụt kể rằng: Hằng ngày ông thường đi giúp những người dân khó khăn. Với những người dân khó khăn bụt thường cho gạo, quần áo,........ Còn những tên côn đồ, cướp bóc thì bụt sẽ ra tay trừng trị bằng cách dọa cho chúng sợ sau đó sẽ giáo huấn lại để làm người. Cứ như thế thôi chứ bụt chưa giết ai bao giờ hết. Vừa nói hết thì bụt dặn:"Cũng sắp tới giờ ta phải đi rrooif hôm nào con lại ra đây nói chuyện với ta nữa nhé."
Đang vui vẻ trò truyện cùng với bụt thì bỗng một tiếng gọi vang lên: "Nga ơi, dậy đi học đi." Tôi giật mình tỉnh giấc. Thức dậy tôi kể lại với mẹ về câu truyện gặp được bụt sau ngồi tâm sự cùng nhau. Mẹ tôi bĩu môi, bảo: " Thôi cô nương, ăn cơm nhanh lên còn đi học, cứ ngồi đấy kể mấy chuyện chả ra đâu vào đâu cả." Giấc mơ đã để lại cho tôi những ấn tượng sau này.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK