Lời giải 1 :
Bài làm
Chúng ta ai cũng đều sinh ra tại quê hương thân yêu của mình. Một miền quê mộc mạc, giản dị, đơn sơ nhưng yên bình ,trìu mến. Nhưng khi ta lớn hơn , có thể sẽ xa miền quê ấy theo bố mẹ lên thành phố, hay khi trưởng thành phải tự lên thành thị, lâpj nghiệp nuôi sống bản thân. Thoắt cái bây giờ tôi cũng đã 23 năm rồi, đã thành 1cô đầu bếp chững chạc , trưởng thành.
Cuộc sống ở trên đất khách quả thật rất nhộn nhịp , ồn ào kh bao giờ so dc với miền quê yên bình ấy. Hôm nay là buổi hè đầu tiên, tôi lật đật bắt chuyến xe cuối cùng từ sài gòn về nghệ an. Nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Ngồi trên xe mà lòng cứ náo nức , thấp thỏm. Nhớ lại hồi ấy mới học lớp 1, rồi thời mẫu giáo rất hồn nhiên, vui tươi, nghịch ngợm. Hết leo cây rồi lại hái xoài, làm đủ trò, hồi ấy điện thoại k có thì lại thay vào mấy trò chơi dân gian kéo co , đá bóng... Vả lại bây giờ thời gian đã trôi qua rồi, ông bà tôi cũng k còn nữa, những kí ức ấy lại rất xa vời nhưng k bao giờ là cũ. Chiếc xe đã bon bon chạy về vinh, tôi lại bắt xe taxi về làng mình. Đi từ từ, chậm rãi liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Chẳng thay đổi gì mấy, đống rơm, ao cá, ruộng đồng vầ nhà cửa , nhà nào cũng phần lớn là nguyên vẹn . Con đường làng đã khác chút kia. Được ốp xi măng rất đẹp kh còn là con đường đất ngày xưa mà bà dắt tôi đi học nữa. Những cây xoài, cây cóc nhìn lại mà bật cười làm sao, hồi đso mình cứ toàn đi hái trộm có khi còn bị chó dí. Ao cá ,khênh mương mọc lên đầy lúa chín , thơm phức mùi lúa vàng mơn mởn kh như thành phố tấp nập kia những đồng ruộng bây h đã trở thành các ngôi nhà cao tầng đẹp đẽ tráng lệ. Hàng xóm, mọi người vây quanh tôi, ngạc nhiên hỏi thăm ân cần. Cả những đứa nhóc mà tôi hay cho kẹo cũng chạy lại ôm chầm lấy tôi. Bước vào cánh cửa ngõ, xách va ly vào trong, nỗi nhớ ông bà lại hiện rõ trc mặt tôi. Giờ đây nhôi nhà chỉ còn chú và mự , 2người ôm chầm lấy tôi. Chú , mự của tôi h đã rất già , kh còn khoẻ mạnh như ngày xưa. Luôn mong mỏi đứa cháu như tôi về. Tôi cất đồ , dọn dẹp nhà cửa , đi ra vườn thăm lại mấy con gà, con vịt cho chúng nó ăn, tưới rau cắt cỏ. Tý ôi tâm sự với mự một hồi thì trời cũng đã dần tối. Mự bảo tôi tranh thủ đi thăm làng thăm xóm. Tôi vâng lời mự, sang chào hỏi từng nhà , phát cho các cháu từng cái bánh gói kẹo . Nụ cười mơn mởn cứ hiện lên trên khuôn mặt ngây thơ của chúng nó , thật dễ thương làm sao. Buổi tối , tôi lên giường , nghĩ lại những hành động niềm vui hôm nay mà sao lòng cứ buồn bã bồi hồi. Bởi tôi chỉ về đc 2ngày .
Thời gian yên bình tươi đẹp lại đong đưa, thoát cái lại phải rời quê lên thành phố. Bước chân cưa k nỡ rời đi , tôi cẩn thận dặn dò chú mự phải giữ gìn sức khoẻ, tạm biệt làng xóm xung quanh và cả mấy đứa trẻ dễ thương ấy . Vừa đi , bước chân lại càng thêm nặng trĩu , k nỡ rời mảnh đât ấy. Ngoảnh lại nhìn lại quê hương mọi ng chú mự rồi phải bước tiếp lên xe. Lại phải lên cái gọi là tấp nập ồn ào , phải xa cái nơi gọi là yên bình thân thuộc
Thảo luận