Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 KO CHÉP MẠNG, KO SPAM nha hãy viết một đoạn...

KO CHÉP MẠNG, KO SPAM nha hãy viết một đoạn văn khá dài để kể lại một kỉ niệm của em với bạn: kỉ niệm là đọc nhật kí của bạn - câu hỏi 939442

Câu hỏi :

KO CHÉP MẠNG, KO SPAM nha hãy viết một đoạn văn khá dài để kể lại một kỉ niệm của em với bạn: kỉ niệm là đọc nhật kí của bạn

Lời giải 1 :

Thời học sinh chúng ta ai chẳng có bạn bè, làm bạn với nhau thì phải có những lúc vui buồn, giận hờn vu vơ, càng trải qua những biến cố trong tình bạn càng làm cho tình bạn thêm thắm thiết. Tôi và bạn của tôi cũng vậy, kỉ niệm giúp gắn kết tình bạn của chúng tôi là một lần tôi trót xem nhật kí của bạn.

Trà là bạn thân của tôi, chúng tôi học cùng lớp và chơi với nhau từ khi bắt đầu lớp 6 cho đến bây giờ, tình bạn của chúng tôi rất chân thành, vô tư và trong sáng. Một lần tôi hỏi mượn Trà quyển sách, Trà bảo tôi tự tìm trong cặp sách của cậu ấy, khi tôi tìm vô tình thấy một quyển nhật kí vẫn rất mới, tôi tò mò giở ra xem cậu ấy đã viết gì hay chưa, thế nhưng hoá ra cậu ấy đã viết rất nhiều. Tôi biết thế nên không đọc nữa, gấp lại cất đi, đúng lúc đó Trà nhìn thấy, cậu ấy hiểu lầm rằng tôi đã đọc hết quyển nhật kí và đã giận tôi. Tôi thừa nhận sự tò mò của mình khi mở quyển nhật kí là sai nhưng tôi cũng muốn nói với Trà rằng tôi chưa hề đọc gì trong đó. Hôm sau tôi hẹn gặp Trà, xin lỗi vì hành động của mình và thừa nhận tôi chưa đọc nhật kí của cậu ấy. Trà nói: “Tớ cũng hành động hơi quá, chưa biết cậu có đọc hay không đã giận rồi”, tôi rất cảm ơn vì Trà đã tin tưởng tôi, đó cũng là bài học về lòng tin trong tình bạn, tôi nhận ra giữa bạn bè phải có lòng tin, nếu một chút nghi ngờ cũng sẽ khiến cho tình bạn rạn nứt, tan vỡ. 

Từ lần đó chúng tôi càng thân thiết và tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn, tôi sẽ rút kinh nghiệm tuyệt đối không nên tò mò những thứ của người khác nếu không muốn người khác tò mò về những thứ của mình. 

 

Thảo luận

-- SAO chép mạng nè

Lời giải 2 :

Có người đã từng cho rằng: “Nếu bạn đóng cửa với mọi sai lầm, chân lí cũng bị bạn cho đứng ở ngoài cửa.” Đúng như vậy, cuộc đời ta ai cũng đã từng mắc sai lầm, nhưng điều để lại cho chúng ta lại là những kinh nghiệm quý giá. Tôi cũng đã từng như thế, đã từng vì tò mò mà trót xem trộm nhật kí của Linh. Câu chuyện ấy cho đến nay vẫn đau đáu trong trái tim tôi, nhưng đồng thời cũng đã để lại cho tôi bài học đắt giá.

Linh là bạn thân của tôi từ hồi tiểu học đến giờ. Chuyện xảy ra đã hơn một năm nhưng đến giờ tôi vẫn coi đó là một bài học và không bao giờ muốn tái phạm:

Hôm ấy, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi sang nhà Linh chơi. Thấy tôi đến, Linh mời tôi lên phòng mình chơi và xuống nhà lấy nước và hoa quả, trong lúc đợi Hoa, tôi nhìn thấy trên bàn có một quyển sổ màu hồng trời trông rất đẹp, phồng lên vì có một cái bút nằm bên trong, tôi đoán là Linh đang viết dở thì tôi đến. Vốn tính tò mò, tôi cầm cuốn sổ lên và thử mở ra xem, lúc đầu tôi chỉ nghĩ có lẽ là sổ tay ghi công thức toán hoặc, ai ngờ đọc những dòng đầu, tôi nhận ra đó là sổ nhật kí. Tôi biết ai cũng có sổ nhật kí nhưng không ai được phép xem nhật kí của nhau. Dù là bạn thân thì cũng không được xem. Bởi ai cũng có nhiều chuyện riêng tư, chuyện không kể ra được cùng bạn bè, và nhật kí chính là người bạn tâm tình của bản thân. Vậy mà hôm đó tôi đã không kiềm chế được sự tò mò của bản thân mình, trót xem trộm nhật kí của Linh vì tôi muốn biết rõ thêm về Linh, rằng tại sao bạn lại thích đọc cuốn Mỗi ngày phải thật mạnh mẽ, tôi không ngăn được tay mình mở cuốn sổ, mắt mình đọc nó. Đang đọc bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng “xoảng”, tôi quay đầu lại: Linh! Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất. Linh chạy về phía tôi, nhặt vội cuốn sổ. Tôi đứng trân trân, người bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mát rưng rưng, Linh nhìn tôi, đầy tức giận, môi run rẩy: “Cậu đi ra ngay đi, tại sao cậu lại đọc nhật kí của tớ chứ!”


Thế rồi tôi chạy vụt  đi mà lòng nặng nề vô cùng.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Linh giận dữ như vậy. Tôi chạy, chạy như trốn ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Đêm đó, tôi cứ trằn trọc mãi, tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra vì ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đi học. Tôi suy nghĩ miên man, nhất là về chuyện gia đình Linh. Tôi nhớ lại những trang nhật kí đầy nước mắt trong cuốn sổ ấy, làm sao tôi có thể tưởng tượng rằng gia đình Linh không hề hạnh phúc, rằng suốt ngày Linh luôn phải nghe những trận cãi vã của ba mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Giữ trong mình một bí mật quá lớn, tôi tự nghĩ hay mình nên chia sẻ cùng ai khác. Tôi có thể vơi đi phần nào và các bạn khác sẽ thông cảm với Linh. Nhưng tôi không làm được, tôi sẽ không cho phép mình xử sự vậy. Tôi đã cố tình xen vào sự đau buồn Linh hằng cất giữ, giờ lại muốn phơi bày, để lộ ra ư? Vậy tôi đâu còn là bạn của Linh nữa. Và cứ thế, hết đường này đến đường khác tôi nghĩ cho mình cách đi mà cuối cùng vẫn không sao thoát khỏi sự ăn năn, day dứt.

Vậy là những ngày sau đó, phải đến cả tuần, mặc dù chúng tôi vẫn đi học, vẫn gặp mặt nhau trên lớp mỗi ngày nhưng tôi và Linh không nói với nhau lời nào, Linh vẫn giận, còn tôi thì luôn luôn thấy mình có lỗi với Linh. Tôi đem chuyện kể cho mẹ nghe, mẹ dịu dàng bảo:

- Con xem nhật kí của bạn, vậy là sai rồi, cho dù là bạn thân, cũng cần có sự riêng tư, nếu đổi ngược lại con là Linh và Linh xem nhật kí của con như vậy, con có giận không? Hơn nữa, con nói là bạn bè không nên giấu nhau điều gì nhưng nếu là một người bạn thực sự, con sẽ không cười vào những dòng cảm xúc ấy của Linh, đó là những cảm xúc chân thực và riêng tư, con đã xúc phạm vào nó, và con là người có lỗi. Con nên xin lỗi Linh.

Thế là sáng hôm sau, tôi quyết định sẽ nói lời xin lỗi với Linh. Tôi đi học sớm hơn thường ngày, đứng chờ Linh dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn thường hẹn nhau cùng đi học. Vừa đứng ngóng về phía Linhtôi vừa tự nhủ lòng lấy hết can đảm để giải thích cho Linh hiểu. Linh đang từ từ rảo bước đến gần tôi, đứng đối diện với tôi nét mặt Linh khác hẳn mọi ngày, im lặng, nghiêm khắc nhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi. Tôi bồn chồn, quay lưng lại, chưa biết nên làm gì. Chạy thất nhanh về phía Linh, tôi nắm lấy tay Linh nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nói khẽ:

- Linh ơi! Cho mình xin lỗi nha! Mình…không cố ý làm vậy đâu mà.

Nga nhìn tôi với nét mặt buồn, nói nhỏ:

- Dù sao thì chuyện cũng đã lỡ rồi. Những gì cậu đã đọc, đừng nói với ai nha, giữ bí mật giúp mình.

Tôi cười khì:

- Được mà.

Rồi Linh cười, tôi biết lúc đóLinh đã tha lỗi cho tôi. Mọi nỗi buồn lúc đầu tan biến đi đâu mất. Tôi và Linh vẫn nói cười vui vẻ như ngày nào. Vừa nói cười vui vẻ với Linh tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén đọc được trong quyển nhật kí của Linh. Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa bao giờ hiểu được người bạn thân, những biểu hiện bên ngoài không thể nói lên được phẩm chất bên trong của một con người. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng từ nay nên quan tâm, chia sẻ, tâm sự với Linh nhiều hơn để phần nào vơi đi được nỗi cô đơn, tủi thân của Linh.

Và cũng từ lần đó tôi đã rút ra được bài học cho bản thân mình. Có những chuyện không nên biết sẽ tốt hơn, tò mò quá cũng không phải là điều tốt. Những gì là riêng tư của người khác, họ không muốn tâm sự với mình thì chắc chắn đó là điều mà họ muốn giữ ở trong lòng. Tôi tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ tái phạm lỗi lầm đó nữa.




Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK