Hôm nay là một ngày thứ sáu đẹp trời, ấy vậy mà tụi bạn mặt chả vui vẻ hớn hở mấy, lại còn có vẻ căng thẳng chính là vì tiết đầu kiểm tra 45 phút toán. Sau 15 phút đầu giờ và 40 phút, có một niềm hân hoan đang chồi mầm trong lòng những đứa học trò - giờ ra chơi sắp đến.
Dù thế nào thì vẫn chưa ra chơi, không gian lặng như tờ, nếu không kể tiếng bút sột soạt của mấy cô cậu đang cô làm bài nhanh cho kịp giờ. Tôi đã làm bài xong, với chỗ ngồi bên cửa sổ, tôi rất tiện ngắm sân trường mình. Cái không khí ngoài sân trường có lẽ cũng không khá hơn trong lớp học là bao. Không khí tĩnh lặng như thể bị cái gì đè nén vậy. Thi thoảng có làn gió làm lá cây lao xao hay vài chú chim nhỏ bay đến phá vỡ bầu không khí ấy được một lúc, nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu. Tôi kiểm tra lại bài mình rồi lại ngồi thẩn thơ nhìn qua cửa sổ, không nghĩ về cái gì, đầu óc như mộng mị. Ấy vậy nhưng có một cảnh khiến tôi phải chú ý ngay, đó là bác bảo vệ đang tiến tới chỗ trống trường. Bác cầm chiếc dùi trống và "Tùng! Tùng! Tùng!' - tiếng trống trường kêu vang - giờ ra chơi đến rồi!
Tụi bạn tôi chạy như bay đi nộp đề và lao thẳng ra cửa như bầy chim được thả khỏi lồng, mà có lẽ tâm trạng của tụi nó cũng không khác những chú chim đó mấy. Tôi có thể thấy ở cửa những phòng học khác cũng xảy ra điều tương tự. Các anh chị lớn thì từ tốn hơn nhưng không tránh khỏi náo nhiệt. Tôi nhẹ nhàng cầm cuốn sách ra gốc cây ngoài sân mà đọc. Tôi chỉ ngẩng đầu lên nhìn một chút rồi cúi xuống đọc, nhưng có cảnh tượng in sâu ngay vào đầu tôi: Ông mặt trời có vẻ bị tụi học trò phá mất giấc ngủ nướng của mình, bèn vén màn chăn mây ra xem có chuyện gì. Cũng vì thế mà nắng chiếu rọi xuống sân trường làm cả sân như sáng rực. Tôi không ghét nhưng cũng không thích cái màu chói chang ấy lắm, may mà bác phượng già đã xòe tán che cho tôi và những đứa khác như tôi.
Lúc sau, ngẩng đầu lên, tôi được nhìn thấy một cảnh tượng khó quên mà tôi đã đoán được trước: tụi học trò nhanh chóng bày ra đủ thứ trò chơi. Tụi con trai thì đá bóng với những trái bóng tự chế; những trận cầu lông cũng nhanh chóng bắt đầu; đá cầu cũng không thể thiếu;...Tụi con gái chơi những trò nhẹ nhàng hơn và thường giữ da nên không ra nắng. Không nhìn tôi cũng biết có nhiều "bà tám" đang buôn dưa lê bán dưa chuột; nhiều học sinh chăm chỉ đang xì xào bàn luận về bài toán khó và em thấy vui vui khi thấy vài cô cậu học trò cũng ngồi đọc sách như mình. Cái cảnh tượng thật quá náo nhiệt, cây cối cứ lao xao như muốn cùng chơi, còn lá cờ tổ quốc trên cao thì cứ phấp phới như cổ vũ cho những trận thi đấu của tụi con trai, gió giúp cái tụi mặt đỏ như gấc, mồ hôi nhễ nhại ấy đỡ mệt, và cái bộ dạng chỉn chu hơn. Xen lẫn trong tụi con trai còn có vài đứa con gái, tụi nó khỏe thật.
Giờ ra chơi sắp hết, các bà tám sắp ngừng buôn, những bài toán khó phải để vào lớp giải, và mấy trận đấu sắp phải ngừng. Tôi ngẩng lên nhìn nốt cái cảnh vui đùa sắp phải kết thúc, và lại chú ý vào bác bảo vệ đang tới chỗ trống trường. Có lẽ tôi cũng như bao đứa học trò khác, thấy bác đi đánh trống ra chơi sao mà chậm rãi, còn lúc vào lớp thì bác bước thật lẹ. "Tùng! Tùng! Tùng" - tiếng trống lại vang lên. Em nhẹ gấp cuốn sách và vào lớp.
Tiết học mới lại bắt đầu, bầu không khí chưa tĩnh lặng ngay, vì tụi học trò còn để hồn nơi sân trường. Em cũng vậy, và biết rằng mình không thể quên những giờ ra chơi tuổi học trò.
Tham khảo nhé bạn.
Thời học sinh đáng nhớ nhất có lẽ là những trò chơi đầy tinh nghịch. Những giây phút ra chơi sau giờ học đầy căng thẳng là liều thuốc bổ cho tinh thần giúp học sinh chúng em cảm thấy thoải mái và phấn chấn hơn. Cứ mỗi khi bác trống vang lên những tiếng kêu giòn giã, chúng em lại háo hức chạy thật nhanh ra sân trường để hòa mình vào những trò chơi thật thú vị. Khung cảnh sân trường giờ ra chơi lúc nào cũng để lại trong tâm trí em những ấn tượng thật đặc biệt.
Từ các cánh cửa, học sinh ùa ra sân trường như những chú chim non, sân trường bỗng chốc ngập tràn tiếng nói cười và rực rỡ màu sắc bởi màu áo của các bạn. Ông mặt trời trên cao có lẽ cũng bị giật mình bởi tiếng nô đùa, vén màn mây nhìn xuống nhân gian. Cả sân trường nhuộm trong cái nắng vàng rực rỡ. Trên cao, lá quốc kì đang tung bay đầy kiêu hãnh trong gió. Bác phượng già vẫn đứng lặng lẽ ở sân trường, tỏa bóng râm mát để cho chúng em chơi đùa. Sân trường chả mấy chốc đã tràn ngập những trò chơi bổ ích. Đi đến đâu, ta cũng bắt gặp những nhóm học sinh đang tụm năm tụm bảy, chuẩn bị bắt đầu một trò chơi nào đó.
Ở giữa sân trường, các bạn nữ đang chơi nhảy dây. Sợi dây thừng được bện hết sức chắc chắn, hai bên là hai bạn đang cầm hai đầu sợi dây, quăng lên quăng xuống hết sức nhịp nhàng. Còn hai bạn nhảy chính thì đôi chân nhanh thoăn thoắt. Mặt các bạn hớn hở, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi nhưng xem ra chẳng có vẻ gì là mệt. Thỉnh thoảng vài cơn gió mát thổi qua lau khô những giọt mồ hôi trên lưng áo. Những người đứng xem xung quanh đã rất nóng lòng, chuẩn bị sẵn sàng để cùng vào nhảy, đôi mắt dõi theo sợi dây một cách chăm chú.
Ở một góc khác, các bạn nam đang quan tâm đến trò kéo co. Mỗi đội gồm có 5 người, ai cũng cố gắng kéo thật mạnh, thật khỏe để chiếc khăn quàng đỏ ở giữa nghiêng về phía đội mình. Trận đấu diễn ra hết sức căng thẳng, không đội nào chịu nhường đội nào, các cổ động viên xung quanh hò hét ầm ĩ: “Cố lên! Cố lên”. Được cổ vũ nhiệt tình, những người tham gia như được tiếp thêm sức mạnh, đồng tâm, đồng lòng dốc sức để đem chiến về cho đội mình. Các bạn khác thì đang nắm tay thành vòng tròn để chơi trò mèo đuổi chuột. Người chơi cùng nhau hát bài hát quen thuộc, chú mèo và chú chuột vờn đuổi nhau thật hấp dẫn, chuột chạy trước thì mèo đã ở ngay sau.
Một số bạn thì chọn cho mình một góc yên tĩnh ngồi nói chuyện, đọc sách hay thảo luận sôi nổi về một bài toán khó dưới gốc cây phượng già với những chùm hoa rực rỡ như ánh nắng mùa hạ ấm áp. Mặt các bạn lúc thì đăm chiêu, lúc lại giãn ra và nở nụ cười thật tươi khi khám phá được điều gì thú vị. Vài bạn khác đi với nhau theo từng nhóm, thong thả tản bộ trong khuôn viên trường, ngắm nhìn những đóa hoa đang thi nhau khoe sắc, lắng nghe tiếng hót líu lo của những chú chim đang chuyền cành trên cao. Ba tiếng trống lại vang lên, học sinh lần lượt vào lớp để chuẩn bị cho những tiết học tiếp theo dù vẫn còn lưu luyến. Sân trường một lần nữa lại chìm trong cái vẻ yên ắng, có lẽ cũng nhớ lắm tiếng cười giòn giã của đám học sinh tinh nghịch.
Quang cảnh sân trường giờ ra chơi thật đông vui và nhộn nhịp. Khung cảnh ấy cùng những trò chơi lí thú đã trở thành một kỉ niệm đẹp khó phai trong thời học sinh của em.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK