Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 kể về một lần e mắc lỗi với thầy cô...

kể về một lần e mắc lỗi với thầy cô câu hỏi 117676 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

kể về một lần e mắc lỗi với thầy cô

Lời giải 1 :

Tôi chẳng thể nào để tâm vào bài tập cô giao, tim đập thình thịch theo từng nhịp lật trang vở của cô. Tim tôi bỗng như ngừng đập khi cô chấm đến vở của mình, lòng chỉ mong sao cô nhanh gấp quyển vở đó vào thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Nhưng không, tôi thấy cô dùng lại, ánh mắt nhìn đăm đăm. Có lẽ không tin, cô xem kĩ hơn và lật ra trang bìa xem tên. Tôi thấy trong con mắt của cô hiện ra sự bất ngờ, dường như không tin vào cái tên ấy là của em – một đứa học trò vốn ngoan ngoãn, nghe lời.

Tâm trạng tôi lúc đó rất rối bời một mớ suy nghĩ hỗn loạn: “chết rồi!”, “làm sao đây?”, “mình có nên nhận lỗi trước không?”, “không nếu nhận lỗi sẽ bị xấu hổ trước bạn bè lắm”….Mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán tôi dầm dề.

Tôi nghe thấy tiếng khép vở lại của cô, tiếng khép rất nhẹ nhàng. Lấy hết can đảm, tôi lén mắt nhìn lên trên bàn giáo viên, thật khó hiểu khi cuốn vở của em đã được nằm ngay ngắn trên vở đã chấm xong. Lén nhìn gương mặt cô, tôi thấy rõ đôi mắt của cô bâng khuân buồn. Lúc đó, tôi không còn thấy lo lắng, sợ cô phát hiện cô sẽ phạt nặng nữa, mà thay vào đó là sự ân hận vô cùng. Tôi đã làm gì thế này? Tôi vừa mới giả dối cô tôi, giả dối bạn bè tôi. Tôi không biết làm gì ngoài việc cúi gằm mặt xuống tự dằn vặt bản thân mình: “Đó là một hành động thật đáng xấu hổ. Chắc chắn mình phải xin lỗi cô” – tôi thầm nghĩ như thế.

Sau buổi học, tôi lấy hết dũng khí xuống phòng giáo viên nhận lỗi với cô. Tôi trình bày lại việc mình mất vở và hành động lừa dối cô vừa rồi. Cô chăm chú lắng nghe, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi nhắc nhở: “Điều đó không quan trọng bằng việc em đã biết nhận ra lỗi lầm và xấu hổ về nó. hãy mua một tập vở mới và tiếp tục chép bài. Việc này không có gì nghiêm trọng, em đừng lo lắng”.

Trời ơi, tin được không? Trước lúc gặp cô, tối đã mường tượng ra đủ thứ chuyện. Thế mà, cô đã không la tôi mà còn tha thứ cho tất cả nữa chứ. Lúc đó, thật tự nhiên, hai dòng nước mắt lăn trên má tôi nóng hổi.

Từ đó, tôi đã rút ra được bài học cho chính bản thân mình: Không được gian lận trong bất kì việc gì vì điều đó vừa khiến cho người khác phải buồn lòng vừa làm xấu chính mình. Sau sự việc đó tôi hứa với lòng rằng không bao giờ làm như thế nữa và phải cố gắng học tập thật tốt để ba mẹ và thầy cô không buồn lòng. Nếu khuyết điểm là điều không tránh khỏi, nhưng sau mỗi lần mắc khuyết điểm, chúng ta biết nhận sai và sửa chữa khuyết điểm đó mới là tốt.

                               Tham khảo nha bạn !!!

Thảo luận

-- Thank
-- kcj ạ

Lời giải 2 :

Em tham khảo dàn bài sau nhé:

MB:

- Giới thiệu chung về lần mắc lỗi của em

TB:

- Hoàn cảnh mắc lỗi

- Nguyên nhân mắc lỗi

- Kể lại lần mắc lỗi

- Hậu quả

- Tâm trạng, cảm xúc của thầy cô khi em mắc lỗi như thế nào?

- Cảm xúc của em khi mắc lỗi làm thầy cô buồn lòng

KB:

- Bài học cho bản thân

 

Bài viết tham khảo:

Thời học sinh với biết bao kỉ niệm buồn vui đáng nhớ. Kỉ niệm về một lần bị điểm kém môn Lý sẽ luôn khắc sâu trong tâm trí của tôi.

Tối hôm đó, tôi đã xem kĩ thời khóa biểu để chuẩn bị bài cho ngày hôm sau. Tôi nhìn vào thời khóa biểu và không thấy môn nào phải học bài cả, ngoại trừ môn Lý. Tôi định học bài nhưng vì làm biếng và chủ quan cho rằng, lần trước tôi đã trả bài và được điểm cao rồi nên không cần phải học bài làm gì nữa mất công. Thế là, sửa soạn cặp xong, tôi liền chạy đi xem ti vi cho thỏa thích. Sáng hôm sau. vào lớp học, các bạn thì ríu rít ôn bài trong khi đó, tôi thì chỉ lo ngồi tán gẫu chuyện trên trời, dưới đất với lũ bạn. Ít phút sau, cô giáo từ ngoài cửa bước vào lớp. Chúng tôi đứng dậy chào cô một cách nghiêm trang. Cô gật đầu chào chúng tôi rồi ra hiệu cho phép ngồi xuống. Cô cất giọng nói: “Cả lớp lấy giấy ra làm kiểm tra mười lăm phút”. Nghe xong câu nói ấy, tôi bất giác giật mình và bắt đầu lo lắng. Tôi luống cuống lấy tập ra định xem được phần nào hay phần đó nhưng không kịp nữa rồi. Cô bắt đầu đọc đề, tôi viết đề vào giấy kiểm tra mà trong lòng lo âu, thấp thỏm. Cô đọc đề xong, các bạn ai nấy đều tập trung làm bài, riêng tôi thì nhìn vào đề bài, nó biết tôi nhưng tôi nhìn nó sao mà lạ lẫm. Tay tôi như không cầm nổi cây viết, vừa viết vừa tẩy xóa trong khi đó các bạn xung quanh thì hết sức điềm tĩnh mà làm bài. Thời gian trôi qua nhanh thật! Sắp hết thời gian mất rồi! Chỉ còn vài phút là phải nộp bài trong khi đó tờ giấy kiểm tra của tôi trắng tinh thật đẹp bởi chưa có chữ viết làm bài nào trong đó cả. Lúc ấy, tôi hốt hoảng thật sự, loay hoay hỏi bài các bạn xung quanh. Nhưng ngoài những cái lắc đầu và ánh mắt thương hại, tôi chẳng nhận được điều gì khác bởi ai ai cũng đều đang chạy gấp rút với thời gian cho bài làm của mình. Ngay lúc đó, tôi chỉ muốn gục đầu xuống bàn và khóc thôi. Cuối cùng thì thời gian làm bài cũng qua đi, các bạn ai cũng nộp bài với bài làm đầy chữ và gương mặt tự tin còn riêng tôi thì chỉ có tờ giấy trắng. Tôi bỗng nhiên thấy mũi mình hơi cay cay, khóe mắt từ từ trào ra những dòng lệ muộn màng nhưng tôi cũng cố gắng kìm nén lại vì không muốn cô và các bạn thấy điều tệ hại đó. Tối hôm đó, về nhà, trong lòng tôi rối như tơ vò với biết bao lo âu không yên, không dám đối diện với ba mẹ của mình. Tôi lẳng lặng đi ngủ.

 

Sáng hôm sau, tôi vào lớp với gương mặt vẫn vui vẻ như ngày nào. Nhưng đến khi cô phát bài ra tôi mới sực nhớ chuyện hôm qua và bắt đầu lo lắng cho số điểm của mình. Tôi cầm bài làm trên tay, nhìn vào số điểm. Con số 0 thật là to tướng, cô bắt đầu ghi điểm, cô đọc tên các bạn rồi đến lượt tôi. Lúc đó, tim tôi giật thót lên. Tôi đứng dậy và mạnh dạn nói: “Dạ thưa cô, tám ạ!”.Cô không nghi ngờ gì mà cứ ghi vào sổ. Tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy bồn chồn, khó chịu trong lòng. Cảm giác ấy làm tôi bứt rứt đến khó chịu.

Vài ngày sau, tôi gặp cô, nói với cô sự thật sau bao ngày tôi suy nghĩ, đắn đo. Cô không nói gì, chỉ sửa điểm lại cho tôi đúng với con số thật của mình. Lúc ấy, trông nét mặt cô khá nghiêm trang pha lẫn trong đó là một chút buồn rầu, thất vọng. Tôi xin lỗi cô lần nữa và quay về chồ ngồi. Trong suốt buổi học đó, tôi có cảm giác như lúc nào cô cũng nhìn tôi. Nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì mình đã dám dũng cảm nhận lỗi và sửa chữa sai lầm.

Mặc dù cô đã tha thứ cho tôi, nhưng tôi vẫn luôn ân hận vô cùng. Các bạn đừng mắc lỗi lầm như tôi nhé!

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK