Ai cũng phải có lấy 1 người bạn cho riêng mình , tôi cũng vậy người bạn chi kỉ của tôi đó là bạn Ngọc ( bạn có thể sủa tên nha )
Hai đứa bọn tôi quen nhau năm lớp 1 , lúc đó tôi chỉ bước chân vào tiểu học mọi thứ còn khá xa lạ đối với tôi , tôi chỉ biết đứng nép sau lưng mẹ và nhìn ngắm xung quanh . Khi lên lớp , tôi vẫn chỉ cô đơn ngồi một chỗ trong khi đó các bạn trong lớp đã kết thân làm quen với nhiều bạn, tính tôi khá lạnh lùng nên không thích kết bạn cho lắm . Ra chơi, khi đang ngồi một chỗ làm bài thì có một giọng nói vang lên :
- Cậu gì ơi , sao cậu không ra chơi với mọi người vậy ?
Tôi bỗng giật mình , ngước mặt lên thì thấy một bạn nữ với mái tóc màu đen tuyền đang đưa mắt nhìn tôi . Tôi lặng im rồi bỏ đi . Từ hôm đó , Ngọc cứ bám riết lấy tôi và lúc nào cũng một câu hỏi :" làm bạn với mình nha " . Lúc nào cũng vậy tôi thấy khá phiền phức nhưng cũng thấy khá vui . Đến ngày hôm sau , tôi đã đồng ý làm bạn với Ngọc . Chúng tôi có hững khoảng thời gian rất vui vẻ với nhau , nhờ có Ngọc mà tính cánh lạnh lùng của tôi đã chở nên hòa đồng hơn . Nhưng đến năm 2019 , bố mẹ tôi xảy ra cãi nhau . Mẹ tôi khóc lóc đem tôi và em tôi vào Sài Gòn nơi dì tôi sinh sống,
thế là tôi với Ngọc đã bị chia cắt . Nhưng ở nhà dì được ngần hết năm bố tôi đã qua Sài Gòn xin lỗi mẹ tôi và 2 người đã làm hòa với nhau . Tôi vui lắm , luc về nhà thì đã tối cả nhà tôi đã đi ngủ còn tôi thì mả nghĩ về ngày mai mà quên cả ngủ . Sáng dậy , tôi dậy thật sớm , đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng . Đến 6 giờ bố trở 2 chị em tôi đi học , đến trường những kỉ niệm vui vẻ ùa về tôi hào hứng tiến vào lớp . Đến lớp tôi chạy vào chào mọi người , dường như mọi người vẫn nhớ tôi ai cũng lao vào chòa hỏi tôi , tôi còn thấy cả Ngọc nữa , lúc đó cậu ấy khóc nhiều lắm . Kể từ đó đến nay chúng tôi vẫn là đôi bạn thân thiết của nhau.
Những kỉ niệm đó thật tuyệt vời . Chúng tôi cũng sắp thi vào lớp 6 rồi , tôi mong chúng tôi sẽ học chung lớp . Vì tôi với Ngọc đã thề với nhau là sẽ cùng nahu bước đi trên con đường học tập mãi mãi không chia cắt .
Đây là bài văn có thật của mình mong bạn chấm cho 5 sao
Và chúc bạn học giỏi ^^
Người ta thường nói, sống ở trên đời không thể nào không có bạn bè. Tôi nghĩ đúng là như thế. Nếu như tôi không có bạn bè, có lẽ bản thân cũng chỉ là một hạt cát cô đơn giữa lòng sa mạc, sẽ cảm thấy cô đơn và nhỏ bé đến chừng nào. Tôi may mắn hơn khi không biến mình thành một hạt cát, vì tôi biết bên cạnh tôi lúc nào cũng có Lan – cô bạn thân từ thuở còn thơ bé. Chơi với nhau đã lâu, kỉ niệm cũng đã nhiều nhưng có một kỉ niệm hồi lớp 5 làm tôi mãi không thể nào quên…
Lan và tôi vốn gần nhà nhau, cho nên chúng tôi quấn quýt với nhau ngay những ngày đầu khi còn thơ bé. Chúng tôi chơi cùng nhau, học cùng nhau, đòi mẹ mua quần áo giống nhau. Người ngoài nhìn vào còn tưởng chúng tôi là hai chị em sinh đôi nữa. Chơi với Lan rất vui, bạn ấy hay nhường nhịn tôi, có gì cũng mang đến cho tôi. Tôi quý Lan nên có gì hay ho đều giấu rồi mang đến nhà Lan để hai đứa cùng thử.
Đi qua hết những ngày lớp mẫu giáo, rồi qua hết cả những năm tháng Tiểu học, tôi với Lan gắn bó với nhau như hình với bóng. Thế mà rồi vào một ngày kia, tôi phát hiện ra mình bị mất cái bút máy màu đỏ – quà tặng của bố mẹ tôi trước lúc vào Nam công tác. Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã đi làm ăn xa, cho nên tất cả những món quà bố mẹ tặng tôi đều rất trân trọng và coi như báu vật. Cây bút này cũng thế, Tôi cất kĩ nó vào hộp bút nhưng chẳng bao giờ dùng đến. Nó như một vật bất li thân, là bùa hộ mệnh của tôi vậy. Tôi choáng váng. Rõ ràng chiều qua sau khi lôi ra tôi đã cất vào hộp bút rồi cơ mà? Sao giờ lại không thấy đâu chứ? Tôi lục lọi khắp nơi cũng không thấy. Chẳng lẽ… Là Lan? Chiều qua chỉ có bạn ấy sang chơi với tôi…Ngày trước tôi khoe, Lan cũng thích cái bút ấy lắm. Nhưng…sao Lan lại làm thế? Lan biết rõ tôi quý cây bút ấy như nào mà?
Thế nhưng tôi vẫn chạy sang nhà Lan và hỏi cho ra nhẽ. Lan một mực phủ nhận nhưng tôi không tin. Tôi không tìm thấy cây bút, mà Lan lại là người cuối cùng biết đến sự tồn tại của nó. Tôi đau lòng chứ, nhưng làm sao mà không giận cho được. Tôi nức nở chạy về nhà, bỏ mặc lời gọi của Lan phía sau lưng…
Ngày hôm sau, tôi không chờ Lan cùng đi học nữa. Cả mấy ngày sau, vài tuần sau cũng vậy. Trên lớp, tôi tránh mặt Lan. Về đến nhà, tôi cũng không muốn gặp Lan nữa. Có lúc tôi bất chợt nhìn thấy ánh mắt buồn buồn của Lan đang nhìn mình. Tôi chợt mủi lòng. Nhưng nghĩ về bố mẹ, về cây bút mà tôi hằng yêu quý, tôi không thể nào tha thứ cho Lan…
Mưa mấy ngày rồi mà không dứt. Tôi cám thấy mệt mỏi, đầu lại âm ấm sốt, thân thể rã rời. Tôi viết đơn xin nghỉ học rồi nhờ ngoại đưa cho bạn nộp giúp. Cả sáng hôm ấy tôi ê ấm trên giường không thể nào ăn uống được gì. Khát nước, tôi cố vực mình dậy với lấy cốc nước trên bàn. Quyển tập của tôi rơi xuồng, tôi cúi xuống nhặt và bất chợt thấy có cái gì đó sáng lóe lên trong tít cái gầm tủ quần áo bên cạnh. Tôi khều ra. Là cây bút màu đỏ! Đã vài tuần trôi qua rồi, cây bút vương đầy mạng nhện, thân đã hơi gỉ ra làm xước lớp sơn đỏ bao bên ngoài. Cây bút mà tôi đã đổ cho Lan lấy cắp đây ư? Chỉ vì…chỉ vì sự trẻ con của tôi…Chỉ vì không tìm kĩ mà tôi đã hiểu lầm người bạn đã gắn bó với mình suốt mấy năm trời. Tôi òa khóc nức nở rồi lịm đi vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Khi tôi tình giấc thì trời đã xế trưa. Tôi khó nhọc mở đôi mắt, đập vào mắt tôi là cô bạn thân bé nhỏ, đầu tóc vẫn còn vương nước mưa. Thấy tôi tỉnh, ánh mắt Lan reo lên sự mừng rỡ. Lan ôm chầm lấy tôi.
– Hôm nay cậu nghỉ, cậu làm mình lo quá. Thấy cái Ngọc bảo cậu bị ốm mưa mà tớ lại không biết gì. Tớ có lỗi quá.
Tôi òa khóc nức nở. Không biết tôi khóc vì xúc động hay xấu hổ nữa. Chỉ biết rằng tôi khóc rất to, rất lâu sau mới nín được. Tôi cầm chiếc bút, đưa cho Lan.
– Mình xin lỗi…Do mình, do mình đã đổ lỗi cho cậu… Mình có lỗi nhiều lắm.
Lan nhìn tôi âu yếm. Lan chẳng nói gì, nhưng tôi thấy bàn tay cậu ấy như đang siết mạnh vào bàn tay tôi.
Thấm thoát đã mấy năm trôi qua. Từ bấy đến nay, tôi và Lan vẫn luôn là một đôi bạn thanh mai trúc mã thân thiết. Chúng tôi cùng nhau thi đỗ vào trường chuyên của Tỉnh, cùng nhau trọ một phòng trong kí túc xá, cùng nhau lóc cóc đạp xe lên phố đi học, cùng nhau trải qua những năm tháng cấp ba đẹp nhất. Cảm ơn trời đất đã ban phát cho tôi một người bạn quý giá như vậy. Cảm ơn Lan vì đã luôn bên cạnh và chăm sóc cho tôi!
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK