Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 Tưởng tượng em đang nói chuyện với cây bàng (...

Tưởng tượng em đang nói chuyện với cây bàng ( hoặc cây phượng, cây điệp,...) trong sân trường. Hãy kể lại câu chuyện đó. câu hỏi 3809456 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Tưởng tượng em đang nói chuyện với cây bàng ( hoặc cây phượng, cây điệp,...) trong sân trường. Hãy kể lại câu chuyện đó.

Lời giải 1 :

- Mik gửi bồ -   

Dưới mái trường tiểu học mến yêu, tuổi thơ em được bồi đắp biết bao kỉ niệm gắn liền với từng cảnh vật của ngôi trường. Đây là băng ghế đá rộn rã tiếng cười, kia là bồn hoa tươi thắm từng trang vở... Nhưng gần gũi và thân thuộc nhất vẫn là cây phượng vĩ - người bạn thân ôm ấp bao tâm sự, chia sẻ món quà không thể thiếu trong thời học sinh; Hoa học trò. Nhớ làm sao buổi học cuối cùng ấy, khi em cùng phượng trò chuyện vào buổi học diễn ra trong sự luyên tiếc và niềm nhớ thương. Phượng yêu dấu ơi !

  Hôm ấy, em đến trường sớm hơn thường lệ, lòng buồn vô cùng. Ngôi trường vắng vẻ, bị bao trùm bởi bầu không khí tĩnh lặng. Sân trường hôn nay sao rộng quá! Như nỗi buồn mênh mang của em vậy !

Ơ..ơ kìa! Em ngẩn ngơ, phượng hóa rực rỡ từ lúc nào. Những chùm hoa đỏ rực cả một góc trời, bừng bừng sức sống. Hè đã cận kề, lại phải sắp xa nhau, phượng không buồn, không nhớ chũng em hay sao mà lại hớn hở như vậy. Nghĩ thế em giận phượng vô cùng. Khi rời đi khỏi cây phượng không mấy bước chân, bỗng có một tiếng nói :

 - Người bạn của tớ ơi, đừng đi ! Hôm nay là buổi học cuối của cậu, cũng là lần cuối cùng chũng ta gặp nhau. Cậu không muốn trò chuyện với tớ sao ? Hay là tớ làm gì sai ? Nói cho tớ biết đi

 Tiếng gọi thiết tha và thành khẩn ấy khiến em chạnh lòng khi quay lại. Người cất tiếng gọi không ai khác đó chính là phượng. Em bước tới, trách :

- Nếu cậu thật sự buồn thế, sao trông cậu vui tươi thế này ? 

- Ôi ! Hóa ra là thế, bạn yêu dấu ơi ! Tớ không thể vui tươi trong ngày hôm nay, khi các bạn của tớ đều buồn cả. Đây là món quà mà tớ muốn tặng cậu để kỉ niệm...

 Nói rồi, phượng rung người lên, sắc thắm đỏ của phượng bỗng tựu như đươc tô thêm trong nắm mới. Những đóa hoa như mỉm cười dịu dàng, làn gió nhẹ thoáng qua, lác đác cánh hoa rơi xuống. Em chìa tay ra, đón nhận một cánh hoa mềm mại ướt đẫm sươngđêm, Không, đó không phải là sương đêm,

- Ôi! Cậu khóc phải không?! Em hỏi

- Tớ nhớ cậu và các bạn lắm! Đã được 5 năm rồi, dưới mái nhà chung này, tớ đã cùng các bạn trò chuyện với nhau mỗi giờ ra chơi, cậu tâm sự với tớ ratas nhiều điều,những câu chuyện thầm kính, những niềm vui nho nhỏ.. Tớ rất quý cậu đấy cô bạn của tớ ơi..! Bây giờ lại phải rời xa, tớ tự hỏi sao nó lại nhanh đến vậy ? Phượng mếu máo

- Phượng ơi, tớ cũng nhớ cậu biết bao! Cậu đã ôm ấp trong tim những mầm hoa nhỏ bé, dịu dàng và hồn nhiên hơn tất cả đôi mắt trong veo của tuổi thơ. Đến những ngày thi, những mầm hoa đã nở rộ thảnh những chùm hoa tươi thắm, bầu bạn với chúng mình sau những ngày thi vất vả. Những nhụy hoa của cậu lung linh trong từng quyển vở của tớ. Chũng đã thành những cánh bướm uốn lượn rập rờn. Ôi! Tớ xin lỗi...xin lỗi nhé, phượng ơi!

 Những lời tâm sự vỡ òa trong nước mắt. Từ khi em mới bước chân vào ngôi trường tiểu học, phượng đã trở thành người bạn thân thiết. Phượng run run : 

- Thôi, cậu đừng khóc nữa, bạn thân yêu ạ! Cậu là một học sinh chăm chỉ, ngoan ngoãn, mình tin chắc rằng cậu sẽ thành công trong con đường học vấn sau này. Cậu hãy cố gắng nhé, tớ sẽ không bao giờ quên cậu, mãi mãi,..Cậu cũng vậy nhé !

Em còn chưa kịp cảm ơn thì bỗng có tiếng cười nói rộn rã, cũng có tiếng khóc nuwac nở của nhừng bạn học sinh phải chia tay ngôi trường này. Một hồi trống vang lên :" Tùng ! Tùng ! Tùng" Những tia nắng rực rỡ thắp lên ngọn lửa của phượng vĩ. Những chú chim non thức giấc, cất tiếng hót véo von.

Phượng đi tận vào sâu giấc ngủ của em trong giấc mơ hồng. Em nhìn phượng, mỉm cười : " Tớ sẽ không quên hôm nay, chào cậu nhé tớ phải đi rồi ! " 

Trước khi đi, phía sau, những cánh tay của phượng khẽ vẫy vẫy đáp lại...

     Đến bây giờ, em vẫn nhớ như in buổi trò chuyện hôm đó. Tuổi thơ ai cũng có những người bạn thân. Riêng em, em có phượng, là một người bạn đáng yêu với những món quà vô giá : hoa học trò. Em yêu phượng và ãi mãi như sự vĩnh hằng của thời gian. Nếu có cơ hội, em vẫn sẽ quay về ngôi trường tiểu học đã cho mình những kĩ niệm đẹp thời thơ ấu. 

 

Thảo luận

Lời giải 2 :

Các bạn thân mến! Các bạn có biết vì sao các bạn có thể sống khỏe mạnh mỗi ngày không? Các bạn có thể tượng tượng bạn sẽ sống ra sao nếu tất cả cây cối nhà chúng tôi đều biến mất! Các bạn sẽ không được hít thở không khí trong lành! Các bạn sẽ không có bóng râm che mát. Và còn biết bao tai họa sẽ xảy ra đấy. Trong mái trường này, họ nhà bàng chúng tôi đã đem lại cho các bạn những điều tốt đẹp.

Nhân dịp năm mới, nhà trường đem tôi về trồng thay cho cây bàng năm trước bị bão đánh đổ. Được về sống ở môi trường này tôi sung sướng lắm. Vì hằng ngày tôi sẽ được các bạn chăm sóc yêu thương, được nghe, được thấy các bạn ca hát, nô đùa. Hàng ngày các bạn cho tôi uống nước, nhặt sâu cho tôi, những hôm trời nắng to, thương tôi còn nhỏ yếu, các cô, các bạn còn che cho tôi khỏi bị nắng làm héo lá.

Chỉ một thời gian sau, thân của tôi đã to hơn trước và cao hơn trước, những chiếc lá non mới lại bắt đầu nhú lên, trông thật mỡ màng và tràn đầy sức sống. Tôi thầm nhủ chẳng mấy chốc tôi sẽ lớn bằng các anh các chị nhà bàng được trồng cách đây mấy năm. Tôi mơ ước mình sẽ lớn thật nhanh, ra nhiều cành lá để các bạn gái còn chơi nhảy dây, các bạn nam sẽ đá cầu dưới tán lá xanh rì, mát rượi của tôi. Và tôi muốn mình sẽ vươn thật cao, tán toả ra thật rộng, để cho các bạn thật nhiều bóng mát.

Buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm vươn vai, rung rinh những chiếc lá non xanh mỡ chuẩn bị chào đón các bạn nhỏ đến trường. Đến chiều tôi lại nghiêng nghiêng cái thân hình nhỏ nhắn của mình để tạm biệt mọi người.

Cuộc sống của tôi cứ êm ả trôi qua và có lẽ tôi sẽ lớn nhanh như thổi nếu như không có buổi sáng ấy. Tôi nhớ mãi hôm đó là một buổi sáng chủ nhật, tôi đang buồn vì sáng nay các bạn đều nghỉ học bỗng tôi nghe thấy tiếng lao xao của một vài bạn nhỏ, tôi sung sướng mừng thầm vậy là tôi đã có bạn chơi. Tôi nhận ra đó là các bạn học lớp 6. Sau một hồi đi dạo quanh sân trường nô đùa nhau ầm ĩ, các bạn dừng lại nghỉ chân ở ngay cạnh tôi! Tôi đung đưa trong gió khoe những chiếc lá mỡ màng để chào đón các bạn. Trong tiếng gió tôi thì thầm: Chào các bạn thân yêu!

Đáp lại tấm lòng hiếu khách của tôi, một bạn nam lên tiếng:

- Chơi từ nãy chán rồi thôi bọn mình thử đi tìm hiểu cây bàng mới lớn này xem sao.

Nghe vậy, tôi giật mình. Một cậu đứng lên chạy vòng quanh thân tôi, lấy chiếc que vạch vạch như tìm một cái gì đó. Bỗng cậu reo lên:

- Ôi các cậu ơi, cây này lắm rễ lắm, chúng mình thử cắt bỏ đi vài cái rễ xem nó có sống được không?

Nghe xong tôi thấy bủn rủn hết cả người. Nhưng chưa kịp định thần một cậu đã lấy tay vặt luôn hai chiếc rễ nhỏ phía ngoài của tôi. Tôi thét lên đau đớn, nhựa túa ra, cả thân cây như muốn đổ gục xuống. Nhưng cũng may tôi đã cố gắng đứng vững được, tôi cắn răng chịu đựng, và tôi thốt lên rằng:

- Tôi đau lắm các bạn ơi. Các bạn chỉ mất một tí tay, chảy một chút máu thôi các bạn đã oà khóc rồi. Thế mà các bạn lại hành hạ. Tôi oà khóc nức nở. Nhưng chẳng ai thấy được những giọt nước mắt đang lăn dài của tôi. Họ vẫn thản nhiên trêu đùa nhau. Tôi đau đớn và chưa kịp định thần thì trước khi đi, một bạn lại tiện tay bẻ luôn cái ngọn non nớt vừa nhú của tôi. Tôi hoảng hốt hét to:

- Trời ơi đau quá! Các bạn thật độc ác. Các bạn giết tôi rồi. Tôi ngất đi, cả thân của tôi rủ xuống, phải mất một ngày sau tôi mới tỉnh và lúc đó tôi mới tin rằng mình vẫn còn sống. Nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ những giọt nhựa, tôi đau đớn nhận ra mình sẽ không thể vươn lên cao được nữa. Tôi phải mang một vết thương suốt đời. Tôi gắng gượng đứng thẳng và hít khí trời.

Sáng hôm sau, các bạn nữ chạy đến chăm sóc tôi. Các bạn tỏ ra rất bực tức khi thấy tôi đã bị hành hạ như vậy. Nhờ có sự chăm sóc động viên của các bạn, tôi thấy đỡ đau đớn hơn nhiều. Và cũng thật may mắn, sau một thời gian tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Và từ đấy, tuy tôi chẳng cao nên được là bao nhưng những tán lá lại mọc ra rất nhiều và thật khoẻ mạnh. Ngày ngày các bạn vẫn quây quần bên tôi, và có lẽ ân hận vì hành động trước đây của mình, các bạn trước đã từng bẻ cành non của tôi giờ tỏ ra rất yêu quý tôi, thỉnh thoảng mang nước tưới cho tôi và trong lúc ra chơi các bạn còn ra ngồi dựa vào thân tôi để học bài, hóng mát.

Tôi cũng không còn oán giận các bạn đó nữa, nhưng tôi chỉ muốn nói rằng chúng tôi cũng là một cơ thể sống, chúng tôi cũng biết đau, biết giận hờn.

Nhưng tôi vẫn còn buồn vì thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp có bạn chẳng có ý thức bảo vệ chúng tôi. Các bạn ngang nhiên bẻ cành vặt lá làm tổn thương đến họ hàng nhà cây chúng tôi.

Các bạn ơi! Hãy bảo vệ chúng tôi, việc làm đó cũng có nghĩa là bạn đang bảo vệ chính cuộc sống của mình.

Chúc em học tốt

#quydao212

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK