1. Mở bài:
- Niềm hạnh phúc khi được sống bên những người thân yêu.
- Mẹ là người gần gũi, yêu thương em nhất.
2. Thân bài:
* Tả khái quát:
- Dáng người (đậm, khỏe khoắn, nhanh nhẹn).
- Màu da, nụ cười, ánh mắt (nên chọn một chi tiết để thể hiện chiều sâu tâm lí như “đôi mắt mẹ không đẹp như ánh mắt sáng và hiền từ”…)
- Tính tình (cởi mở, chan hòa, dễ gần, ai cũng yêu mến).
* Tả cụ thể:
- Trong gia đình:
+ Nhanh nhẹn, đảm đang, gánh vác, thu vén công việc.
+ Tận tụy, hi sinh cho chồng con.
- Trong công tác:
+ Nghiêm túc, cần cù, có năng lực.
+ Hết lòng vì tập thể, được tín nhiệm, tin yêu.
* Hình ảnh mẹ trong những ngày em ốm nặng:
- Mẹ xin nghỉ làm và không phút nào rời xa em. Sau mỗi cơn sốt, lúc em tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên em bắt gặp là mẹ với ánh mắt đầy lo lắng.
- Khuôn mặt mẹ vốn đầy đặn, trắng hồng thì giờ đây gầy hơn, góc cạnh hơn và sạm đi. Đôi mắt trũng sâu, thâm quầng vì thiếu ngủ. Chỉ sau mấy đêm thức chăm sóc em mà mẹ đã gầy đi rất nhiều…
- Những ngày em đỡ sốt và tỉnh táo hơn: Em nhận thấy niềm vui trở lại trong ánh mắt mẹ. Mẹ vẫn chẳng lúc nào rời xa em. Có những lúc tỉnh dậy, bất chợt gặp mẹ thiếp đi vì mệt, em thấy thương mẹ vô cùng…
- Đặc tả một số chi tiết:
+ Đôi mắt của mẹ và cảm nhận của em về đôi mắt ấy: Đôi mắt của mẹ vốn rất sáng và thường toát lên ánh nhìn vui vẻ. Những ngày bị ốm, em còn nhận ra ở đôi mắt ấy một vẻ đẹp khác. Đó là tình yêu thương vô bờ của mẹ qua ánh mắt lúc bồn chồn, lo lắng; khi ấm áp yêu thương; lúc lại đỏ hoe khi em lên cơn sốt…
+ Đôi bàn tay và những cử chỉ chăm sóc ân cần, yêu thương của mẹ: Mỗi khi lên cơn sốt cao, em thường giật mình tỉnh giấc, em cảm nhận hơi ấm của bàn tay mẹ vỗ về. Bàn tay mẹ đắp khăn cho em, lau những giọt mồ hôi, vuốt những sợi tóc mai bết trên trán, bón cho em từng thìa cháo… Đôi bàn tay mẹ ôm em vào lòng. Bàn tay mẹ không mịn màng mà ram ráp nhưng với em không gì bình yên hơn khi được mẹ ôm ấp bằng đôi bàn tay tần tảo, dịu dàng ấy.
3. Kết bài: Những suy nghĩ, tình cảm và lòng biết ơn của em đối với mẹ.
Ví dụ: Tình yêu thương con của mẹ thật vô bờ và dạt dào như biển cả. Dù có lớn khôn đến mấy thì em vẫn muốn mãi mãi là một đứa con bé bỏng để được mẹ yêu thương, vỗ về, che chở…
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào. Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu". Những câu hát trong bài hát "Lòng mẹ" cứ vang vọng trong tâm trí em gợi nhắc về tấm lòng tha thiết bao la của mỗi người mẹ. Trong trận ốm vừa rồi, em càng cảm nhận rõ hơn tình yêu thương mà mẹ dành cho em, đồng thời cũng nhận ra nét khắc khổ đã in hằn lên dáng hình mẹ.
Ba em đi công tác xa nên mọi việc trong gia đình đổ hết lên đôi vai gầy guộc của mẹ. Em lại ốm yếu ngay từ lúc mới sinh ra, trái gió trở trời cũng dễ trở bệnh. Vậy nên mẹ không chỉ làm lụng vất vả mà còn phải dành nhiều thời gian chăm sóc cho em. Hôm đó dự báo thời tiết nói trời mưa to. Một phần do chủ quan, một phần do không muốn mẹ lúc nào cũng phải lo lắng cho mình nên em đã để quên áo mưa ở nhà. Kết quả là em phải đội mưa về nhà. Nhìn thấy em ướt như chuột lột, mẹ không những không mắng và còn sốt sắng lo lắng.
Đêm hôm đó, em bắt đầu bị sốt, nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Em mê man bất tỉnh, mồ hôi toát ra mỗi lúc một nhiều. Mẹ vô cùng lo lắng, mẹ ngồi bên em, vuốt nhẹ mái tóc cô con gái nhỏ, nước mắt mẹ cứ ứa ra: "Cho mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ chẳng làm được gì cho con cả. Ngay cả sức khoẻ của đứa con gái mà mẹ cũng không bảo vệ được". Em nắm chặt lấy tay mẹ, bất giác cảm thấy cay cay sống mũi "Là con sai mới phải. Là do con không nghe lời mẹ. Cho con xin lỗi". Những lúc được mẹ chăm sóc như vậy, em có dịp quan sát mẹ kĩ hơn. Và em cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mái tóc dài đã xơ đi ít nhiều vì dãi dầu mưa nắng. Nước da không còn trắng trẻo như thời con gái qua những bức ảnh mẹ chụp hồi đôi mươi. Làn da sạm đi, gương mặt hốc hác, xanh xao. Đôi mắt đã đầy những nếp nhăn xung quanh. Em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, em thấy được tình yêu thương bao la vô bờ bến mà mẹ dành cho em.
Chốc chốc, mẹ lại sờ vào trán em. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Đôi tay ấy không mịn màng như những người mẹ làm việc ở văn phòng. Đôi bàn tay lam lũ của mẹ chai sạn đi ít nhiều. Nhưng chính đôi bàn tay ấy đã nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ em nên người. Mẹ đỡ em ngồi dậy, kê đầu em vào cánh tay, chăm cho em từng viên thuốc. Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên an ủi: "Ráng lên con. Thuốc đắng dã tật. Có uống thì mới mau khoẻ được". Thỉnh thoảng mẹ lại chạy xuống bếp xem nồi cháo. Bóng mẹ gầy guộc chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy, thoắt biến mất. Mẹ bón cho em từng thìa cháo. Có lẽ hương vị bát cháo trứng mẹ nấu em sẽ không bao giờ quên. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho em "Bây giờ con ngủ đi. Mai là khoẻ". Mẹ dặn dò.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua khe cửa đánh thức em dậy. Vài chú chim dậy sớm hót ríu rít trên cành cây. Em quay sang thì thấy mẹ đang lấy cánh tay làm gối, ngủ thiếp đi. Em cựa mình ngồi dậy, thấy đã khá hơn rất nhiều. Nghe thấy tiếng động, mẹ choàng tỉnh dậy "Sao con không ngủ thêm chút nữa. Để mẹ lấy cháo cho con nhé". Em đáp: "Mẹ cứ nằm nghỉ đi. Con đã khoẻ nhiều rồi, để con tự đi lấy. Mẹ không cần phải lo nữa đâu ạ". Em biết lâu nay mình là đứa con vô tâm, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình. Mẹ đã bắt đầu già đi nhiều và một đêm thức trắng cũng làm gương mặt mẹ thêm khắc khổ.
Mẹ kính yêu luôn dành tình yêu thương cho em vô điều kiện. Em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt để không bị bệnh, làm cho mẹ phải lo lắng, buồn phiền.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK