* Dàn ý tham khảo
I.MB: Giới thiệu tác giả, tác phẩm
Nêu nhận định
II.TB
1. Giaỉ thích
- Xuất xứ, hoàn cảnh ra đời của bài thơ: Bài thơ rút trog tập " Lửa thiêng"- 1939. Với tập thơ này, HC được xếp vào danh sách những thi sĩ hàng đầu của phong trào Thơ mớ vào giai đoạn toàn thịnh của nó.
- Giaỉ thích: Bài thơ là một bức tranh thiên nhiên mênh mang, rộng lớn. Nếu như Xuân Diệu luôn nhạy cảm trước sự chảy trôi của thời gian thì Huy Cận lại nhạy cảm trước không gian vô cùng vô tận. Vì thế trong thơ Huy Cận ta bắt gặp núi cao, vực sâu dốc thẳm, những dòng sông bát bgát. Bài thơ "Tràng giang" cũng thế. Bài thơ là sự giao hòa của 2 bức tranh phog cảnh và tâm cảnh. Đó là bức tranh thiên nhiên tràng giang với tất cả sự tương phản dối lập giữa mênh mông vô tận và sự sống mỏng manh, nhỏ bé. Đằng sau đó là nỗi buồn, là sự cô đớn trước thiên nhiên bao la. Đòng thời thể hiện khao khát hòa hợp giữa con người với con người, thể hiện tình yêu quê hương đất nước kín đáo của nhà thơ. Con người sống trên quê hương mà luôn cảm thấy thiếu quê hương. Vì thế ẩn trong nỗi bơ vơ của 1 cá thể trước trời đất, vũ trụ là nỗi bơ vơ của người dân mất nước, tha thiết với giang sơn, Tổ quốc mihf.Như vậy, lời nhận định của Xuân Diệu là hoàn toàn đúng đắn và có cơ sở.
2. Phân tích, chứng minh
- Tràng giang là bài thơ "ca hát đất nước":
+ Ngợi ca vẻ đẹp sông nước mênh mông: Ba khổ thơ đầu là bức vẽ về bức tranh sông nước mênh mông của quê hương đất nước.
+ Ẩn chứa một tấm lòng yêu nước thầm kín nhưng không kém phần da diết của Huy Cận: khổ cuối bài thơ.
=> Bài thơ mở đầu bằng cảnh sông nước, thiên nhiên nhưng khép lại bằng nỗi buồn nhớ quê hương. Như vậy, mạch cảm xúc của bài thơ đi từ tình yêu thiên nhiên đến tình yêu quê hương đất nước.
- "Tràng giang" dọn đường cho tình yêu Tổ quốc:
+ Nỗi buồn nhớ quê hương được thể hiện trong "Tràng giang" của Huy Cận cũng chính là tâm trạng chung của các nhà thơ mới bấy giờ, của một thế hệ thanh niên sống giữa quê hương mà vẫn "thiếu quê hương".
+ Có một giai thoại là một nhà thơ - một chiến sĩ cách mạng - mỗi lần đi qua sông Hồng trong lòng lại gợn lên bài thơ Tràng giang của Huy Cận. Điều đó có nghĩa là thơ của một thi sĩ lãng mạn lại tìm thấy sự đồng điệu ở tâm hồn người chiến sĩ cách mạng. Và lí do kết nối hai tâm hồn đó chắc chắn là tình yêu quê hương, đất nước.
* Bình luận:
- Bài thơ thể hiện lòng yêu "giang san", "Tổ quốc" của Huy Cận nói riêng và của các nhà thơ mới nói chung. Sau nó, có rất nhiều bài thơ khác "ca hát non sông đất nước" (thơ Xuân Diệu, những áng văn xuôi của Nguyễn Tuân...)
- Huy Cận đã ca hát non sông đất nước bằng tiếng Việt, thứ tiếng thấm hồn dân tộc nên càng lay động mạnh mẽ tình non sông đất nước trong lòng người đọc.
3. Đánh giá chung
- Nội dung
- Nghệ thuật
III.KB: Khẳng định lại vấn đề
** bài viết tham khảo
Huy Cận là nhà thơ lớn, một trong những đại biểu xuất sắc của phong trào Thơ mới. Thơ Huy Cận hàm súc, giàu suy tưởng, triết lí, gây ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc bởi cảm hứng về không gian vũ trụ bao la và nỗi sầu vời vợi của thế nhân. " Tràng giang" là 1 trong những bài thơ hay nhất, tiêu biểu nhất tỏng tập thơ " Lửa thiêng" cho thấy cảm hứng mới lạ và cách biểu hiện độc đáo ấy của Huy Cận. Nhận xét về bài thơ, Xuân Diệu viết rằng "tràng giang" là bài thơ dọn đường cho tình yêu giang sơn đất nước"
Bài thơ được in trong tập thơ Lửa thiêng viết vào năm 1940, tác phẩm bộc lộ tâm trạng u buồn của con người trước cảnh vật rộng lớn bao la, khắc hoạ sự cô đơn buồn thương đến tuyệt đối. “Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,Con thuyền xuôi mái nước song song.” Từng cơn sóng mệt mỏi gợn lăn tăn giữa dòng sông sâu rộng. Con thuyền nhỏ cô độc giữa dòng sông càng làm nổi bật sự nhỏ bé, cô đơn, thuyền mặc trôi vô định xuôi theo dòng giang bao la. Sóng gợn "điệp điệp", nước “song song", cảnh vật tuy có sự vận động nhưng sao vẫn thấy tĩnh lặng lạ lùng. Dòng sông thì bao la vô tận, thiên nhiên vẫn tuyệt đẹp đấy thôi mà sao vẫn mang nỗi sầu buồn khó tả: " Thuyền về, nước lại, sầu trăm ngảCủi một cành khô lạc mấy dòng" Thuyền và nước gắn bó chặt chẽ và song hành cùng nhau "thuyền về", " nước lại" - dường như hai vật thể lại đang trong thế đối nghịch nhau gợi sự chia lìa, xa cách, cũng như nỗi sầu của người thi nhân vậy. Càng cố tìm đến thiên nhiên để thoát li nỗi sầu muộn trước nhân thế, trước thực tại đảo điên, thi nhân lại càng thấy mình cô độc, buồn thương, càng nhỏ bé trước vũ trụ vô tận. Những dòng nước cứ thế lặng lờ trôi, cành củi khô một mình lạc giữa mênh mang sóng nước. Dường như chẳng thể điều khiển được dòng nước mình đi, trôi dạt vô định giữa sông nước. Cảnh nhẹ nhàng, yên bình, đẹp nhưng đượm nỗi buồn lớn. Phải chăng cảnh cũng chất chứa tâm trạng hay chính lòng người buồn khiến cảnh cũng mang nỗi sầu tư, bởi vốn "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Nỗi lòng ấy lại càng sâu hơn, thê lương và cô đơn hơn, ngấm chìm vào từng cảnh vật: "Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiuĐâu tiếng làng xa vãn chợ chiều" Bãi cồn nhỏ nhoi, ít ỏi lại càng tô đậm thêm vẻ đìu hiu quạnh vắng của không gian. Nét cảnh vật có phần hoang sơ, tiêu điều, đơn độc. Tiếng chợ chiều xa vẳng lại chẳng rõ ràng. Có âm thanh, có hoạt động của con người đấy thôi, mà sao vẫn không vơi đi nỗi lặng lẽ của thời gian, của thiên nhiên và của lòng người. Chút âm thanh tiếng nói nơi chợ xa ấy chẳng đủ để xua tan đi cái buồn, cái tịch liêu rợn ngợp nơi đây. Càng hướng về thiên nhiên chốn quê nhà, càng mong mỏi chút gì đó sưởi ấm cõi hồn lạnh giá nhưng lại càng thấy cô đơn trên chính quê hương mình. Thiên nhiên đáp trả lại người thì nhân ấy một khung cảnh đầy buồn vắng, quạnh hiu: "Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;Mênh mông không một chuyến đò ngang.Không cầu gợi chút niềm thân mật,Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.” Cánh bèo trôi dạt giữa dòng sông, không mục đích, không chốn đến nơi về, cứ thế xuôi theo dòng nước. Đưa mắt nhìn về bến đò, lại chỉ thấy hiu hắt, quanh vắng, chuyến đò ngang cũng chẳng thấy đâu, chẳng ai khiến ta thôi u sầu, chẳng ai cùng người thì sĩ san bớt nỗi sầu tư lúc này. Mong mỏi chút gì đấy sinh hoạt của con người cũng không thấy, bao quanh chỉ là những bờ xanh, bãi vàng tiếp nối nhau, nỗi buồn cứ thế cũng chất chồng lên nhau, thật xót xa, đau đớn biết nhường nào. “Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.” Nhà thơ có cái nhìn rất tinh tế khi miêu tả thiên nhiên đầy tráng lệ, hùng vĩ, vận động rất đẹp và thơ. Từng lớp mây vốn nhẹ nhàng trôi giờ tiếp nhau tạo thành những hình núi đẹp đẽ, lớn lao, từng áng mây mang nội lực, mang sức sống bất diệt, trường tồn. Cánh chim nhỏ nghiêng mình cũng là lúc bóng chiều dần buông xuống. Khi ấy, nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương, tình cảm sâu nặng với quê hương lại càng trỗi dậy, dạt dào đến khó tả: “Lòng quê dợn dợn vời con nước,Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.” Trong trái tim nhân vật trữ tình lúc này đong đầy biết bao tình cảm tốt đẹp chốn quê nhà. Dù buồn đấy, sầu đấy, nhưng nghĩ về quê hương lại càng xúc động, không nói nên lời. “Lòng quê dợn dợn" phải chăng là những đợt sóng lòng đang dâng trào mãnh liệt nơi tâm hồn thi nhân đã dồn nén bấy lâu, càng thương nhớ lại càng da diết khôn nguôi. Đứng trên quê hương mà lại nhớ quê hương khôn cùng. Bằng các hình ảnh giàu sức gợi, mang đậm phong vị Đường thi, với những hình ảnh cổ điển tiêu biểu, sử dụng thành công các biện pháp nghệ thuật đặc sắc, Huy Cận đã thể hiện được cái tôi độc đáo của mình trong thơ. Bài thơ bồi đắp, nuôi dưỡng cho tâm hồn mỗi người về tình yêu thiên nhiên tha thiết, lòng sâu nặng với quê hương dân tộc.
Cảnh hoàng hôn tràng giang tuy có buồn, vắng nhưng là một bức tranh đẹp bởi được vẽ bằng một ngòi bút có tình yêu tha thiết đối với quê hương đất nước. Từ đó mới có những hình ảnh thật quen thuộc gần gũi với người Việt Nam: một dòng sông mênh mông, một con thuyền xuôi dòng, một cành củi khô, một bến bờ xa vắng, một buổi chiều chợ tan... có cái gì như là hồn dân tộc, hồn đất nước quê hương thấm sâu trong từng cảnh vật giản dị nhưng gợi cảm ấy. Mặt khác Huy Cận gợi sâu nỗi buồn cô đơn để phủ nhận mà để biểu hiện niềm khát khao có được sự thân mật, sự hòa hợp gần gũi giữa những người với người trong tình người tình đất nước.ới” nhà thơ không cần mượn tói khói sóng trên sông bởi vì lòng nhà thơ đã có sẵn nỗi nhớ nhà kín đáo thiết tha. Mặc dù phủ định khói hoàng hôn và chính nhờ cách đó nhà thơ đã đưa khói hoàng hôn của Thôi Hiệu vào bài thơ để làm tăng nỗi buồn nhớ của nhà thơ, của người xa quê trước cảnh tràng giang.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 11 - Năm thứ hai ở cấp trung học phổ thông, gần đến năm cuối cấp nên học tập là nhiệm vụ quan trọng nhất. Nghe nhiều đến định hướng sau này rồi học đại học. Ôi nhiều lúc thật là sợ, hoang mang nhưng các em hãy tự tin và tìm dần điều mà mình muốn là trong tương lai nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK