Dòng chảy thời gian cứ thế không ngừng trôi nhưng những kí ức về một thời chiến đấu hào hùng để dành lại độc lập và tự do cho dân tộc, cho đất nước vẫn còn đọng lại trong lòng bao thế hệ của người dân Việt Nam . Để có được chiến tích lịch sử vĩ đại ấy, đã có bao nhiêu giọt máu thầm lặng chảy xuống mảnh đất này. Đó là những người lính – những anh “bộ đội cụ Hồ” trong kháng chiến chống Pháp đã từng miệt mài và đã phải trải qua bao gian khổ, bao thăng trầm của cuộc đời người lính. Họ là những con người bình dị nơi đồng ruộng, ao cá nhưng vì nghĩa lớn – chiến đấu cho hòa bình của Tổ quốc họ đã rời xa quê hương, rời xa mái nhà tranh, xa đứa con thơ, xa người vợ hiền. Nhưng khi đã trở thành những người lính họ lại không cảm thấy cô đơn, lạc lõng bởi họ đã có tình đồng chí, đồng đội an ủi và san sẻ những niềm vui và nỗi buồn khi nỗi nhớ nhà đang thúc dục các anh. Là một nhà thơ quân đội, Chính Hữu thấu hiểu được tình đồng chí cao cả và thiêng liêng biết bao! Chính sự thấu cảm đó đã khơi gợi cho ông cảm hứng để viết bài thơ “Đồng Chí”. Đặc biệt phải kể đến 10 câu thơ của đoạn thơ thứ 2 với tựa đề “ Những biểu hiện đẹp của tình đồng chí”:
“ Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!”
Mở đầu đoạn là những lời tâm sự đong đầy nỗi nhớ và sự thấu hiểu và cảm thông sâu sắc đối với những tâm tư, tình cảm và nỗi lòng thầm kín của nhau của những người lính xa nhà :
“Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.”
Anh ra đi để lại ruộng nương, gian nhà, giếng nước, gốc đa với bao luyến tiếc trong lòng nhưng điều đó không thể ngăn cản được ý chí và lòng quyết tâm chiến đấu tới cùng khi nước nhà bị xâm lăng. Hai chữ “mặc kệ” đã thể hiện rõ được thái độ quyết chí ra đi của người lính. Nó gợi cho ta nhớ hai câu thơ trong bài Đất nước của Nguyễn Đình Thi :
“Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.”
Người lính trong bài thơ đồng chí cũng giống như hình ảnh người lính trong bài thơ của Đình Thi nhưng có điều là nỗi nhớ của Chính Hữu nhiều hơn mà thôi. Anh mặc kệ nhưng trong lòng thì cảm xúc bồi hồi, xúc động đang trào dâng. Mặc kệ ở đây không phải là sự thờ ơ, vô tâm của anh mà đó là chỉ là sự dứt khoát và quyết tâm mạnh mẽ đang đè nén những thứ tình cảm cá nhân của những chàng trai có lí tưởng, có mục đích lớn lao. Hình ảnh gian nhà không không phải là hình ảnh đầm ấm, sung túc thường ngày mà đó chính là sự thiếu vắng của một con người gánh vác trọng trách là trụ cột gia đình. Hình ảnh Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính là biện pháp nhân hóa kết hợp với hoán dụ. Có phải giếng nước gốc đa nhớ các anh hay các anh nhớ quê hương. Đó là một nỗi nhớ hai chiều thể hiện tấm lòng nặng tình, nặng nghĩa đối với quê hương hay quê hương đối với các anh thật thiêng liêng và cao cả. Nỗi nhớ đó không hề xa xôi ngàn dặm mà nó lại tiếp thêm sức mạnh cho các anh chiến đấu để ngày mai giải phóng đất nước. Để khoảng cách giữa quê hương anh và anh không còn xa vời vợi mà lại được gần hơn.
Tôi cũng như anh. Anh hiểu tôi như tôi hiểu anh. Tình đồng chí giữa anh và tôi mãi mãi bền vững bởi chúng ta đều có niềm tin, sự lạc quan, luôn đoàn kết, gắn bó với nhau để vượt qua mọi nghịch cảnh của nơi trận mạc. Cụ thể ở câu thơ:
“Miệng cười buốt gia
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay.”
Hình ảnh miệng cười buốt giá ấy thật đáng giá làm sao! Trong đêm tối lạnh giá nơi rừng núi Việt Bắc treo leo và hiểm trở như vậy nhưng các anh vẫn phải chiến đấu. Đáng nhẽ ngày trước đây là lúc anh đang say giấc thì bây giờ phải thích nghi với điều kiện thời tiết khắc nghiệt như vậy thật khó! Nhưng chỉ cần anh mỉm cười thì nỗi lo ấy đều tan biến thay vào đó là một tinh thần lạc quan, niềm tin về ngày mai hòa bình của đất nước. Hình ảnh lạc quan của người chiến sĩ cũng được ta bắt gặp trong đoạn thơ thứ ba của bài “ Bài thơ về tiểu đội xe không kính”
“Không có kính, ừ thì có bụi,
Bụi phun tóc trắng như người già
Chư cần rửa, phì phèo châm điếu thuốc
Nhìn nhau mặt lấm cười ha ha”
Không chỉ là sự lạc quan trong anh mà đó còn là sự đoàn kết, thương yêu nhau. Đó chính là cái gốc để tình đồng chí mãi mãi bất biến:
“Thương nhau tay nắm lấy bàn tay”
Không phải là cái bắt tay xã giao mà cái bắt tay đó chính là hơi ấm, sự động viên mà những người lính trao cho nhau mỗi khi lòng không vững, chí không bền. Cái bắt tay ấy chính là nguồn sức mạnh kì diệu mà chỉ riêng các anh – những người đồng chí, đồng đội của nhau mới có thể cảm nhận được. Cái bắt tay ấy cũng được nhà thơ Phạm Tiến Duật thể hiện qua câu thơ: Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi. Họ bắt tay qua cửa kính để gần nhau hơn trong chặng đường dài phía trước để tiếp thêm động lực cho nhau cùng tiến chứ không lùi. Chiến tranh có thể cướp đi mạng sống của con người nhưng nó không thể giết chết được tình đồng chí cao đẹp của những người chiến sĩ bởi tình đồng chí của họ luôn trường tồn, bền bỉ và bất biến.
Không những lạc quan, đoàn kết thương yêu và gắn bó với nhau mà họ còn cùng nhau chia sẻ những khó khăn, gian khổ và thiếu thốn trong cuộc đời quân ngũ. Họ thiếu thốn đủ thứ nhưng không ai vô tâm, mặc kệ đồng đội của mình trong cái cảnh khốn đốn nơi chiến trường. Họ mạnh dạn đối diện với bệnh tật mà không kêu ca một lần :
“Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh
Sốt run người vầng trán ướt mồ hôi”
Nước ta hồi đó còn nghèo . Chỉ có vài manh máo mỏng, chiếc quần nâu bạc màu . Các anh cũng vậy nhưng chính sự lo lắng, quan tâm nhau đã giúp họ coi sự thiếu thốn đó thật bình thường:
“Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá”
Tình đồng đội quả thật càng trong gian khổ càng tỏa sáng, nó gần gũi mà chân thực, không giả dốí, không cao sang.
Đồng chí giống như một lời ca nhẹ nhàng trong trẻo về tình đồng chí đồng đội Chính Hữu đã mang đến cho thơ ca cách mạng một giai điệu mới mẻ một bức tranh đẹp về người lính chống Pháp nhà thờ đã khéo léo vận dụng ngôn ngữ bình dị tự nhiên những tục ngữ thành ngữ dân gian làm cho lời thơ trở nên thi vị mộc mạc đi thẳng đến trái tim người đọc bên cạnh đó những hình ảnh biểu tượng những câu văn sóng đôi ngòi bút hiện thực lãng mạn của ông đã Điểm thêm vẻ đẹp sáng người tình đồng chí.
Trái đất vẫn quay và tình đồng chí sẽ mãi khắc sâu trong tim mỗi người dân Việt Nam. Họ không có một trái tim nóng bỏng như ánh sáng trói chang của mặt trời nhưng trái tim ấy đủ sưởi ấm được cho quê hương, cho con người. Họ không phải một vị thần có thể hóa giải sự thù ghét và sự tham lam trong trong con người – sự tham lam muốn chiếm lấy mảnh đất nơi đất Tổ của đất nước ta. Tuy nhiên, các anh luôn cố gắng hết sức mình để tạo ra lối thoát cho dân tộc khỏi quân thù. Tình đồng chí đã tạo nên tất cả dù điều đó có khó khăn nhường nào ! Mãi mãi một tình đồng chí
Chúc bạn học tốt !
* Đoạn văn nêu cảm nhận:
Qua khổ thơ ở bài '' Đồng chí '' của tác giả Chính Hữu ta đã cảm nhận được vẻ đẹp người lính một cách ý nghĩa hơn. Người lính là những người có lòng dũng cảm để hy sinh vì quê hương, đất nước mình. Một người lính có đủ những phẩm chất cao đẹp từ nhân cách của mình. Tuy họ có thể sẽ là những người có hoàn cảnh nghèo khó những lại luôn mang giàu tình cảm cao quý, đẹp đẽ. Họ đánh đổi cả sức khỏe, thời gian lẫn tính mạng để giành cho việc rèn luyện kĩ năng một người lính. Chịu rét, chịu khổ để bản thân mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn. Hình ảnh người lính qua khổ thơ càng làm tăng thêm sự tự hào về người dân đất nước Việt.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK