Thầy cô chính là những người đã dẫn đường, chỉ lối cho chúng em bước vào đời, người vun đắp cho chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn. Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn, chúng ta là những khách đi đò, nhưng mấy ai qua sông còn nhớ người lái đò năm ấy, nhớ những giọt mồ hôi thầm lặng rơi, nhớ những nụ cười hay những giọt nước mắt rỏ xuống biết bao lần cùng thanh xuân nhỏ bé này. Trong hành trình dài rộng của cuộc đời, những lúc vấp ngã thầy cô cũng luôn bên ta, động viên ta đứng dậy để làm tốt những điều trước mắt.
Thầy cô sẵn sàng dành thời gian lắng nghe những thắc mắc, những tâm sự của chúng em. Thầy cô có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái trong giờ học khi chúng em cảm thấy căng thẳng. Thầy cô có thể kiên nhẫn lắng nghe và thông cảm với chúng em. Thầy cô khẽ cười và gật đầu khi chúng em cúi chào lễ phép. Phải chăng thầy cô đã luôn không cho phép mình được khóc mỗi khi học trò hư, để giữ lòng mãi cứng rắn dạy bảo chúng em. Tất cả, từ những gì nhỏ nhặt nhất đến những điều cao cả nhất chúng em đều coi trọng, vì đó là tình thương mênh mông như trời biển của thầy cô dành cho chúng em.
Dầu cho cuộc sống riêng, gia đình riêng còn bao lo toan, bộn bề, người lái đò ấy vẫn lặng lẽ chăm chút, gieo mầm khu vườn tri thức, nuôi dưỡng, bồi đắp cho thế hệ trẻ – chìa khóa tương lai của đất nước. Ngày lại qua ngày, cao cả thay tấm lòng người thầy lặn lội, cặm cụi giữ vững tay chèo, chỉ sợ học sinh của mình lạc lối trên đường đời có lắm khó nhọc, chông chênh. Đến nơi rồi một nụ cười mãn nguyện đọng mãi nơi khóe môi và rồi lại lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau.
Nói như Gôlôbôlin ”Nếu người kỹ sư vui mừng nhìn thấy cây cầu mà mình vừa mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa mình vừa mới trồng, thì người giáo viên vui sướng khi nhìn thấy học sinh đang trưởng thành, lớn lên” Phải vậy, mấy ai hiểu, hạnh phúc của người thầy, người cô chẳng mấy xa xôi, nó chỉ đơn thuần là vậy, là được thấy học trò trưởng thành, chín chắn, gặt hái được những thành công, thắp lên ngọn lửa cháy sáng để vượt lên giới hạn của chính bản thân mình.
`#` `Tranhoang40860`
Chào em em tham khảo gợi ý:
Trong gia đình, người mà em dành tình cảm nhiều nhất là bà em. Bà không chỉ là người thân mà còn là người bạn luôn chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với em. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, bà đã hết lòng nâng niu, chăm sóc em.
Bà em năm nay đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh và minh mẫn lắm! Mãi tóc bà bạc trắng như cước, được búi gọn vào nhau trông rất đẹp. Gương mặt bà đầy đặn. Đôi mắt bà rất hiền từ, đôn hậu cùng với đôi môi luôn nở những nụ cười ấm áp, tạo cho bà một vẻ dễ gần, thân thiện và cởi mở.
Em rất yêu quý bà! Nhớ lại thời em còn nhỏ, vào những buổi tối, trên chiếc võng cũ đã nhiều năm bà bế em vào lòng trên đôi bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp vô cùng. Bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích rất hay. Đó là những câu chuyện dân gian mang đầy ý nghĩa giáo dục về cuộc sống như “Thạch Sanh”, “Tấm Cám”... Chuyện gì bà kể cũng hay. Tối nào bà cũng kể. Lúc nghe bà kể em rất sung sướng! Hình ảnh cô Tấm, cậu bé làng Gióng như in sâu trong tâm trí em, luôn nhắc nhở em sống sao cho tốt. Lâu dần nên thành thói quen, tối nào em cũng nằng nặc đòi bà kể chuyện, hôm nào bà không kể là em vòi vĩnh bằng được.
Bà là người mà em yêu quý nhất! Chuyện ở nhà hay trong lớp em luôn hỏi ý kiến bà và luôn nhận được lời khuyên đúng đắn, ý nghĩa. Đó là những lời khuyên rất hay về cuộc sống, về xã hội và cách cư xử với người trên, người dưới phải nhường nhịn, lễ phép sao cho phải. Những lần được điểm mười, em thường về khoe với bà. Lúc đó bà không giấu nổi niềm vui sướng và tự hào về cháu mình.
Mẹ đã kể cho em nghe chuyện về bà từ hồi xưa, khi em chưa ra đời. Hồi đó, gia đình ông bà em rất nghèo. Ông em đi bộ đội, ở nhà một thân một mình bà nuôi mẹ em và bác, dì của em. Với đồng lương ít ỏi của mình, sáng sáng bà phải dậy thật sớm để đi làm thuê, làm mướn. Tối về lại xe sợi, dệt vải, chẳng lúc nào ngơi tay. Vậy mà bà vẫn nuôi các con ăn học tử tế. Em rất tự hào về bà!
Giờ đây, em không cần gặp bà thường xuyên nữa. Ngày ngày, em rất nhớ bà, cứ nhìn vào tấm ảnh của bà và những ngày tháng kỉ niệm giữa bà và em, em không khỏi xúc động. Chỉ khi nào đến dịp hè, dịp thanh minh em mới được về quê thăm lại bà. Mỗi lần về đến quê, điều mà em mong ước nhất là được nhìn thấy bà, được bà âu yếm vào lòng như những ngày thơ ấu. Lúc đó em rất vui. Thích nhất là khi được bà cầm tay dẫn ra vườn. Đôi tay bà hái từng quả táo, quả cam cho em ăn. Nhìn những quả do bà trồng, em không muốn ăn mà chỉ muốn nhìn, muốn ngắm nó mãi.
Rồi thời gian thoắt qua đi, em lại phải chia tay với bà. Khi ra về, em rất quyến luyến và bịn rịn. Nhìn hình dáng nhỏ bé, thân thương và đôi mắt trìu mến của bà, em rất muốn được luôn ở bên bà.
Được sống trong vòng tay âu yếm của bà, em cảm thấy rất hạnh phúc và sung sướng. Em mong ước mình lớn thật nhanh để báo đáp công ơn to lớn ấy của bà. Bà đã dành cho em tình cảm sâu nặng nhất, em tự hứa với mình sẽ học thật giỏi cho bà vui lòng.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK