bạn tham khảo thôi nha:
Trên đất nước này còn biết bao trẻ em tàn tật, khốn khổ lang thang vất vưởng ngoài đường, phải chịu hậu quả của chất độc màu da cam trong chiến tranh do Mĩ gây ra. Song trái tim của các em vẫn luôn cháy hi vọng về tương lai tốt đẹp hơn dù niềm hi vọng đó rất nhỏ nhoi. Và lần kia, khi bắt gặp một em bé tàn tật, em như càng hiểu hơn về cuộc sống của những em bé tật nguyền. Hôm đó, khi em gặp bé tàn tật, em rất đỗi ngạc nhiên. Chẳng lẽ cũng một con người mà lại xấu số đến vậy sao? Em bé mặc một bộ quần áo rách rưới, vá chằng vá chịt và sẫm đen. Không hiểu với chiếc áo ấy, cô bé có chống chọi được với cái lạnh giá của mùa mưa không? Nghĩ đến từng cơn gió mỗi lần thổi vào tấm thân gầy còm của cô bé, em rùng mình thương cảm. Ô hay! Mái tóc cô bé sao lại vàng hoe thế kia! A, em hiểu ra rồi. Những lần bước trên đường rải nhựa, cái nắng gay gắt của mùa hè đầy gió bụi của đất Sài Gòn này đã biến mái tóc đen dày của cô bé thành một màu vàng khét lẹt. Sao thế nhỉ? Cô bé có đôi mắt đang mở to nhìn cuộc đời đang sôi động thế kia mà! Không, dưới đôi lông mày mảnh mai, cặp mắt tròn xoe ấy đã mờ đục… Trước mắt cô bé là cả một thế giới màu đen, vĩnh viễn là bóng đêm dày đặc bao phủ. Ai đã cướp đi đôi mắt trong sáng của cô bé? Đó chính là hậu quả của chiến tranh. Cô bé đâu phải sinh ra trong cái thời chiến tranh ác liệt ấy. Nhưng chất độc màu da cam do đế quốc Mĩ rải xuống trên chiến trường miền Nam Việt Nam khiến hàng ngàn trẻ em vô tội đã bị chất độc này làm tàn phế từ trong bào thai của mẹ và sinh ra đã là người tật nguyền. Thật bất hạnh! Cô bé dò dẫm đi từng bước một nhờ cây gậy dò đường. Chỉ cần một vật cản vô tình nào đó, có thể là một viên đá, một cành cây nhỏ cũng có thể làm cô vấp ngã trên đường. Chiếc nón lá rách tươm không biết cô lượm được ở đâu cứ chìa ra như cầu xin mọi người rủ lòng thương kẻ tật nguyền nhịn bớt li cà phê, điếu thuốc, tô hủ tiếu.,, ban phát cho cô năm trăm, một ngàn.
Trên mảnh đất hình chữ S,có không biết bao người tàn tật.Có những người là thương binh,chiến sĩ đấu tranh vì tổ quốc,có những người bị nhiễm chất độc da cam.Có những trẻ em bị sinh ra khuyết tật,vì bố mẹ bị nhiễm chất độc da cam.Tôi biết một người bị khuyết tật,mỗi hôm buổi sáng tôi thường ra đầu phố ăn một quán bánh mì,ngon và rẻ khiến em ấm bụng mỗi buổi sáng học.Khác với những người bán bánh mì khác,cô bị khuyết tật chân.Đôi chân bị liệt nên cuộc đời cô gắn với chiếc xe lăn,cô gầy gò,khắc khổ và đôi bàn chân bị teo nhỏ lại.Mỗi lần đi mua bánh mì của cô,tôi nhìn cô thương cô nhưng cô vẫn miệt mài bán hàng cho dù khuyết tật.Đôi mắt sáng của cô rất sáng,luôn nở nụ cười hiền từ khiến ai cũng quý cô.Nhưng tôi chưa bao giờ thấy cô buồn và chán nản,cô luôn toát nên một vẻ chịu đựng,can đảm.Tôi rất thương cô,một ngày nào đó tôi sẽ trở thành một người tình nguyện để đi phục vụ cho các người bị khuyết tật.Bởi nhòn họ tôi thấy,mình cần phải biết ơn những người khuyết tật là người chiến đâu vì tổ quốc.Có người bị nhiễm chất độc da cam,họ không làm được việc gì nên khi nhìn tôi biết trên cuộc đời này còn có nhiều người khuyết tật đang chờ giúp đỡ.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK