Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang mải mốt chạy đi học vì lại muộn giờ. Lí do rằng tối qua tôi mải học bài cũ quá nên hôm nay dậy muộn và thế là em mải tăng tốc chạy thật nhanh để đến trường nhưng khi sang đường thì bắt gặp một bà cụ.
Bà cụ đã lớn tuổi, trông mái tóc bạc phơ của bà thì có lẽ bà đã trên tám mươi tuổi. Bà chống một chiếc gậy trúc, tay xách một cái giỏ trông khá nặng. Bà đang đứng nép vào mép đường, hình như bà có ý định sang bên kia nhưng đây là đoạn đường không có đèn tín hiệu, xe cộ lại khá đông đúc nên loay hoay mãi mà bà vẫn chưa sang đường được. Nhìn khuôn mặt bà, em đoán rằng hình như bà đang rất vội thì phải.
Em tiến tới cạnh bà và cất tiếng hỏi:
– Bà cần con giúp đỡ không ạ?
Bất ngờ nghe một tiếng nói lạ, bà ngước nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ, nhân hậu. Nghe tôi nói hết câu, bà lão trả lời một cách chậm rãi rằng:
– Cảm ơn cháu đã quan tâm! Bà muốn qua đường nhưng xe đông quá nên bà sợ.
Nghe bà nói vậy, em liền tìm cách giúp đỡ bà mà không cần suy nghĩ:
– Vậy thì bà ơi, để cháu giúp bà sang đường nhé!
– Cháu có thể giúp được bà sao?
– Dạ! Cháu nghĩ đi học muộn chút không sao nên cháu nghĩ cháu sẽ giúp được bà thôi!
Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng đỡ lấy tay bà, trông tay bà run nhưng lại ấm áp vô cùng, tay còn lại tôi xách giúp bà chiếc giỏ to nặng. Quả thật, hôm nay là ngày nghỉ nên việc sang đường có chút khó khăn khi mà lượng xe cộ tăng nhiều hơn so với thường ngày. Tuy vậy, tay tôi vẫn đỡ tay bà mà không hề do dự, nao núng trước làn xe tấp nập. Hai bà cháu khẽ nhích từng bước nhỏ, vừa đi tôi vừa ra hiệu xin đường cho các xe khác. Do vậy, sau một lúc vất vả, em đã đưa được bà sang được phía bên kia đường.
– Cảm ơn cháu! Nếu không có cháu thì bà cũng chẳng biết phải làm sao! Cháu đúng là một đứa bé ngoan!
Bà nhìn tôi, vừa cười hiền từ vừa cảm ơn em như vậy. Em chỉ khẽ đáp lại lời bà bằng một sự chân thành và nụ cười tươi rói:
– Dạ! Không có gì đâu bà! Cháu chúc bà một ngày tốt lành!
Nhìn bóng lưng bà dần khuất sau những con phố, lòng em cảm thấy vui sướng đến lạ. Đây là lần đầu em dắt một bà cụ sang đường, là lần đầu em làm một việc tốt. Em tự hứa với lòng, sau này em sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để có thể mang lại niềm vui đến cho nhiều người.
Xong chợt lâu em mới nhân ra rằng mình muộn học mất rồi, nên em phải gấp gáp chay đến trường ngay lập tức. Vừa đến trường may vì chưa đóng cửa, tôi mải chạy vội lên lớp. Vừa vào lớp, em bị cô giáo phê bình rằng đi học muộn tận 40 phút, nghe mấy lời nói của cô mà em buồn vì phạm nội quy của nhà trường. Thế là em bị chịu phạt, nhưng không sao, nếu so với việc tốt em đã làm thì mình phạm sai lầm chút chắc không sao, hứa lần sau em sẽ không để vi phạm như này nữa, nhưng dù gì tôi vẫn ưu tiên việc nào mà giúp em thấy mình vui thì em sẽ ưu tiên trước.
Sau buổi học em ra về với tâm trạng vừa vui nhưng lại thấy buồn vì bị phạt. Về đến nhà, em thấy cha mẹ cứ ngồi ở phòng khách cứ im im em chẳng hiểu gì, cứ thấy tâm trạng bất an rằng "mình có lỗi gì hay sao mà sao thấy không khí ơ đây căng thẳng quá vậy". Thế là em nhẹ chào bố mẹ xong định chạy lên phòng luôn thế mà bị gọi lại làm em giật mình. Em chỉ đành đi một cách chậm chãi tới gần bố mẹ, tự nhiên bố lên tiếng cứ kiểu giật mình:
-Làm sao, rõ ràng sáng đi học sớm lắm mà sao cô chủ nhiệm mới gọi báo lại vào lớp muộn vậy, mày lại la cà đâu đúng không?
Ôi, em biết ngay cô sẽ gọi cho phụ huynh rằng mk lại mắc học muộn mà, thế là em phải đành giải thích mọi đầu đuôi, từ lí do đi học muộn đến chuyện tốt em làm,.... Thế là khi nói xong mẹ tôi liền ôm em vào lòng và bố với mẹ xin lỗi vì đã hiểu nhầm em. Thật sự, sau câu chuyện đấy, bố mẹ cứ khen em suốt, "biết giúp đỡ người khác là tốt, xứng đáng con của ba mẹ" . Em cứ chỉ biết cười cười nhận lời khen của ba mẹ nhưng được khen vậy cũng thấy vui.
Thế là sáng sớm đi học, lần này em đi học sớm nhất luôn, thế là em mải tung tăng với tâm trang phấn khởi vì thấy hôm nay đẹp trời quá, giờ không cần phải vội đi học nữa mà em đang hưởng thụ không khí trong mát, thoải mái này.
Ngồi trong lớp, bỗng tự nhiên giọng thầy giám thị vang lên cứ "alo 1234", em nghĩ chắc thầy thông báo tin nghỉ dịch hay gì đây. Tự nhiên đang ngồi mà em nghe thấy thầy giám thị đọc tên em, chắc chắn rồi, cả tên lớp nữa mà, em giật mình một lần nữa nghĩ rằng mk lại vi phạm gì thầy lại loa rằng tuyên dương tôi vì việc làm tốt hôm qua. Em thấy ngạc nhiên vì tại sao thầy biết được nhỉ, do hôm qua thầy chứng kiến hay lí do nào thì khi em xuống gặp thầy, thầy cô ở đấy cứ nhìn em cười thật to rồi khen các kiểu. Em hỏi rằn vì sao thầy lại biết thì là do mẹ em goijn điện nói với cô chủ nhiệm rằng đó là lí do em đi học muộn, em thấy ngạc nhiên thật. Cô chủ nhiệm xin lỗi vì lại hiểu nhầm em, rồi cứ thế, ai cũng tuyen dương và cảm ơn em thật nào nhiêt. Nhà trường với bạn bè ai cũng ngưỡng mộ việc tốt của em làm em thấy vui cực. Em thấy việc tốt này của mình sẽ thật trân trọng và ghi nhớ suốt đời.
#Nhimato gửi!
em lấy bài của lp 8 nhưng e vt đoạn văn bởi vì bài của e cx có hội thoại nhưng mà đoạn văn e ko tách ra dc hội thoại
⇒ có hội thoại nhưng mà vt dv 2 ko tách ra dc
⇒ vì nếu cj vt bài văn thì cj có thể tự tách ra dc ko tách thân , mở . kết lun dk cj
@huongtra168
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Xem thêm tại https://loigiaisgk.com/cau-hoi or https://giaibtsgk.com/cau-hoi
Copyright © 2021 HOCTAPSGK