Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 cần gấp ạ thanks you. ĐÈ: Cảm nghĩ về món...

cần gấp ạ thanks you. ĐÈ: Cảm nghĩ về món quà tuổi thơ. Dàn ý ở trg hình nhaCẢM NGHĨ MÓN QUÀ TUỔI THƠ MỞ BÀI: Giới thiệu hoàn cảnh gia đình em khi xưa (khá giả

Câu hỏi :

cần gấp ạ thanks you. ĐÈ: Cảm nghĩ về món quà tuổi thơ. Dàn ý ở trg hình nha

image

Lời giải 1 :

Đêm nay, trời đầy sao, mặt trăng sáng vằng vặc, thoắt ẩn, thoắt hiện dưới những đám mây bồng bềnh. Tôi đứng trên ban công, ánh mắt buồn buồn nhìn vào xa xăm, trong lòng nặng trĩu, rối bời. Bất giác tôi khẽ gọi: “Búp bê của chị ơi! em ở đâu?”

Con búp bê là phần thưởng mẹ mua cho tôi khi đỗ vào lớp 1 trường chuyên.

Không có thân hình thon thả như những búp bê người mẫu khác, nhưng nó mang một vẻ dễ thương đến lạ lùng, cuốn hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chưa có món đồ chơi nào làm tôi thích thú đến như vậy. Tôi nâng niu chăm sóc búp bê như cục vàng, cục bạc. Từ khi có búp bê, tôi yêu đời hơn hẳn. Búp bê tuy chỉ là một đồ vật vô tri vô giác nhưng ánh mắt long lanh của nó đã làm cả khuôn mặt toát lên cái vẻ ngây thơ, trong sáng và có phần cực kì phúc hậu. Chính đôi mắt ấy đã thổi hồn vào thân hình bé nhỏ của búp bê, làm cho nó trở thành một cô bé đáng yêu ngộ nghĩnh nói cười. Tôi luôn coi nó như một người em để vỗ về chăm sóc, không thể thiếu trong cuộc đời.

Vậy mà giờ đây, tôi đã đánh mất búp bê bé nhỏ của tôi rồi.

Tôi đã cố gắng nhớ lại. Tối hôm ấy, trước khi ngủ, tôi đọc một câu chuyện có tên là “Cuộc chia tay của những con búp bê” cho “đứa em” của tôi nghe. Đọc xong, tôi còn ngồi tâm sự với nó một hồi lâu nữa. Tôi thấy thương cho hai anh em búp bê ở trong truyện, chúng đã bị chia lìa, sau đó được gặp lại nhưng lại thiếu mất cô chủ thân thương. Chắc chúng đau khổ lắm, chắc chúng nhớ cô chủ của mình lắm. Lẽ ra, chúng có thể tự tìm ra cô chủ của mình, nhưng chúng không đi, vì chúng biết cô chủ rất thương anh của mình và cô muốn chúng ở lại với anh của cô. Vì vậy, chúng đã ở lại với người anh của cô chủ để cô được yên tâm.

Tôi biết, búp bê bé nhỏ của tôi cũng rất cảm thông với anh em búp bê trong truyện. Tôi tự nhủ sẽ không bao giờ để mất búp bê như người em trong chuyện đó.

Nhưng khi tỉnh dậy thì búp bê của tôi đã đi mất rồi. Nó ở đâu, tôi không hề hay biết. Tôi chỉ biết lục tung cả nhà lên, nhưng vẫn không thấy bóng dáng “đứa em” yêu quý của tôi đâu cả. Đây là đêm thứ ba tôi không có búp bê bên mình. “Búp bê ơi! giờ này em đang ở đâu! Em có bị đói, bị lạnh không, em vẫn bình an chứ? Chị đã may cho em mấy bộ quần áo rất đẹp đây này, còn có cả chiếc đầm dạ hội mà em vẫn thích mặc nữa đấy. Sao em không về đây với chị hả búp bê?”.

Những ánh sao kia ơi, xin hãy với chị Hằng, hãy bảo chị Hằng tỏa thật nhiều ánh sáng, soi rõ mọi nẻo đường cho búp bê đi. Những đám mây kia ơi, xin hãy che mưa, che náng, xin hãy bảo vệ búp bê của tôi cho đến khi tôi tìm ra nó, cho đến khi nó trở về bên tôi.

Thời gian cứ trôi đi lặng lẽ, một tuần không có búp bê mà cứ như một năm trời không hạnh phúc. Thế rồi, một buổi sáng, chứ mèo mướp kêu khe khẽ, nhẹ nhàng đánh thức tôi. Tôi tỉnh giấc mộng, choàng dậy, miệng gọi: “Búp bê! Búp bê! Búp bê!”. Và kìa, búp bê của tôi! Nó đang nằm trên lưng chú mèo mướp. Tôi ôm chầm lấy búp bê và cả chứ meo mướp đáng yêu đã giúp tôi tìm ra búp bê của mình. Ôi! từ giờ tôi sẽ không đánh mất búp bê một lần nào nữa. Búp bê của tôi!.

Thảo luận

Lời giải 2 :

Ngày còn bé, bố tôi rất hay công tác xa nhà, mỗi lần đi xa, khi về, bố đều mua cho tôi rất nhiều quà đẹp. Trong những món quà đầy ắp tình yêu thương của bố, có ý nghĩa với tôi nhất là cuốn từ điển Anh- Việt mà bố mua năm tôi lên lớp bốn.

Tôi vẫn còn nhớ ngày ấy tôi là một cô bé ham chơi và môn học mà tôi ghét nhất là môn tiếng Anh bởi học tiếng Anh vừa lắm từ mới lại rất khó đọc nhưng bố đã biến môn tôi ghét nhất trở thành môn học mà tôi yêu nhất bằng món quà tuyệt vời của mình. Tôi vẫn còn nhớ hồi ấy bố đi công tác xa cả tuần liền. Tối hôm ấy do bị điểm kém môn tiếng Anh mà bị mẹ mắng, tôi tủi thân, liền gọi điện cho bố mà khóc. Bố thấy tôi vậy chỉ bật cười rồi nói mai bố về bố sẽ mua cho tôi một món quà mà bố tin rằng món quà ấy sẽ khiến cho tôi thấy việc học tiếng Anh trở nên thú vị và dễ dàng hơn nhiều.

Chiều hôm sau bố về và mang theo một món quà đặc biệt như bố đã hứa đó là một cuốn từ điển tiếng Anh. Lúc đầu khi nhìn thấy cuốn từ điển, tôi phụng phịu không ưng bởi tôi cũng có một cuốn mẹ mua cho, mà đối với tôi thì nó chả thú vị gì, cũng không làm cho môn tiếng Anh dễ dàng hơn đối với tôi. Bố liền hiểu ý và bảo tôi cứ mở ra xem, thật bất ngờ, cuốn từ điển không giống với những cuốn mà trước đây tôi đã từng trông thấy. Trong mỗi trang sách không còn là vô vàn những từ tiếng Anh mới khó nhớ đến đau đầu nữa mà là những bức tranh rất ngộ nghĩnh về những đề tài khác nhau, khi nhìn vào những bức tranh ấy tôi không còn thấy khó chịu với những từ mới dài khó nhớ nữa mà ngược lại còn cảm thấy rất thích thú mỗi lần dở cuốn từ điển ra. Từ đó tôi có một thói quen đọc cuốn từ điển ấy mỗi ngày, lúc đầu chỉ là do tò mò thú vị về cuốn sách mới nhưng ít lâu sau đó tôi nhận ra vốn từ vựng của mình tăng lên rất nhiều. Một lần trong giờ học tiếng Anh tôi trả lời câu hỏi của cô giáo bằng một câu tiếng Anh có rất nhiều từ mới mà các bạn trong lớp không biết khiến cho cả cô và các bạn đều tấm tắc khen ngợi. Từ đó tôi thấy môn tiếng Anh thú vị rất nhiều và chăm chỉ học hơn bao giờ hết.

Cuốn từ điển quả thật với tôi có rất nhiều ý nghĩa, nó là cầu nối cho tôi đến với môn tiếng Anh, là một kỉ niệm tuổi thơ không thể quên và đặc biệt hơn cả là sự biểu hiện của tình yêu thương mà bố dành cho tôi. Cho dù bây giờ đã lên lớp lớn, không thể dùng cuốn từ điển bố mua cho để học nữa nhưng nó vẫn luôn nằm trong hộc bàn của tôi như một vùng kí ức bất khả xâm phạm và nó sẽ mãi là món quà tuổi thơ mà tôi trân trọng nhất. Thỉnh thoảng, khi mở xem lại “người bạn ấu thơ thông minh” của mình, tôi không khỏi đắm mình trong những tia nắng vàng tươi mang tên tuổi hồng, khi ấy, mọi nỗi buồn như tan biến, mọi niềm vui như đọng lại và chỉ còn là một làn gió hết sức dịu dàng luồn thổi qua từng khe tóc, nâng tâm hồn tôi đến một xứ sở thần tiên nào đó mà chính tôi cũng không rõ, chỉ biết nó ngập tràn hào quang và hân hoan hạnh phúc.

Tuổi thơ tôi có lẽ được lấp đầy bằng những món quà, những món quà vô hình mang tên tình yêu thương. Sống trong hạnh phúc ấy, tôi yêu lắm tuổi thơ tuyệt vời của mình và những món quà hữu hình đối với tôi hiện hữu như là biểu tượng thay cho thứ quà tặng vô hình mà những người thân yêu dành cho tôi.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK