Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 Mọi người giúp minh làm văn với mình phải làm...

Mọi người giúp minh làm văn với mình phải làm nộp để dự thi đề là Bài dự thi: Ký ức tươi đẹp về thầy cô giúp mình vs đang cần thứ2 nộp rồi. Giúp mình làm một

Câu hỏi :

Mọi người giúp minh làm văn với mình phải làm nộp để dự thi đề là Bài dự thi: Ký ức tươi đẹp về thầy cô giúp mình vs đang cần thứ2 nộp rồi. Giúp mình làm một đoạn ngắn cũng được để mình tham khảo

Lời giải 1 :

Đây nhá, bạn tham khảo nè:

Thấm thoát đã mười hai năm học sắp trôi qua, đứa trẻ ngày nào chỉ biết núp sau mẹ bây giờ đã khôn lớn, trưởng thành hơn, giờ đây lại sắp phải nói lời chia tay với mái trường cấp 3 Hai Bà Trưng này, với thầy cô, với bạn bè, với biết bao nhiêu những kỉ niệm thời học sinh ngây ngô, trong sáng, và cũng sắp chia xa với thời học sinh đầy những vui buồn thân thương.

     Mới ngày nào chỉ còn là một đứa học sinh lớp 9 đang chơi vơi, lạc lõng không biết lên cấp 3 sẽ học ngôi trường nào, không biết định hướng tương lai mình sẽ về đâu. Nhưng rồi thời gian thi cử cũng tới, tôi được vào ngôi trường cấp 3 mang tên Hai Bà Trưng, ngôi trường này dường như quá xa lạ với chính tôi, ngôi trường mơ ước của biết bao lứa học sinh như tôi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về nơi đây chính là cánh cổng trường màu đỏ thẫm mang tên “Hai Bà Trưng”, ba tiếng ấy cất lên để lại một niềm tự hào to lớn vì chính tôi đã được đặt chân vào nơi đây, được dành cả thanh xuân của mình tại ngôi trường danh giá bậc nhất đất cố đô này. Thật sự, trước khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà chung Đồng Khánh, tôi đã dành một tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này. Để rồi cảm xúc như vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tôi quá lan man nhưng có lẽ những kỉ niệm đầu tiên về ngôi trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt cuộc đời. Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp ba của tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Tôi đã trải qua biết bao nhiêu những kỉ niệm thật đẹp ở đây, có vui có buồn. Nào là những ngày học hành ê a, nào là những giờ ra chơi ở căng tin ăn uống cùng đám bạn. Cũng có những giờ trực nhật, lao động, trực tuần thật mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là những ngày trời mưa… Đâu đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây.

     Trên đời này, cha mẹ là người sinh ra chúng ta, đã cho chúng ta quyền được sống, quyền được làm con người, đã nuôi dạy chúng ta từ khi mới lọt lòng đến hết cuộc đời. Nhưng những người đã truyền đạt cho ta những kiến thức bổ ích, những kinh nghiệm hay ho để đối mặt với cuộc đời mưu sinh đầy khốc liệt này không ai khác chính là thầy cô thân thương của ta - người đã truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kĩ năng sống, giúp ta nên người. Thầy cô là những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối.Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. Những người thầy, người cô dù có qua bao nhiêu thế hệ học sinh thì vẫn luôn đứng đó, dù đầu xanh có trở nên bạc đi nữa không biết là vì bụi phấn hay là vì tuổi tác, thì vẫn luôn chờ những lứa học sinh tiếp theo để dìu dắt, nâng đỡ, để các em vững bước trên con đường tương lai đầy khó khăn thử thách này.

     Em xin gửi lời cảm ơn đến người thầy người cô đã dẫn bước em trên cuộc đời đầy chông gai này, cảm ơn mái trường THPT Hai Bà Trưng đã tạo cho em một bước chạy đà hoàn hảo để có động lực bước tiếp con đường đại học phía trước. Có lẽ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc đời tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi tất cả thì tình cảm dành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn .

Thảo luận

-- cảm ơn nha♥♥
-- Mà đây là bạn tự làm à

Lời giải 2 :

Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của hơn 35 đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang - giáo viên chủ nhiệm tôi 3 năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.

Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận đám học sinh mới mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được tâm lý của những đứa con gái mới lớn: điệu đà. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong khuôn khổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặt cô. Cô nghiêm khắc ! Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lần nào phạm một lỗi hai lần bởi không ai dám đối diện với sự trừng phạt của cô. Đó là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ''Nếu là cô, cô sẽ làm gì'' . Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không thể tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ.

Tôi ấn tượng mãi về cô, về cách cô khơi dậy ý thức học tập ở chúng tôi. Hôm ấy là ngày trả bài kiểm tra giữa học kì I năm lớp 10 - kì thi tập trung đầu tiên của chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi mới vào cấp III nên còn lạ lẫm và vụng về lắm, học tập cũng không hề đơn giản như hồi Tiểu học. Những điểm 9, điểm 10 giờ đã trở nên xưa cũ. Thay vào đó là những điểm 6, điểm 7 và cả những điểm 4, điểm 5. Điểm thi của chúng tôi nếu không nói là tệ thì cũng là rất kém với kết quả của một lớp chọn. Hôm đó, không khí lớp học trầm lặng hơn bình thường. Vẫn đó phấn trắng, bảng đen, hành lang ánh nắng vàng ươm vẫn trải đầy; nhưng những khuôn mặt các bạn tôi trong lớp không còn rạng rỡ, vui đùa như mọi hôm nữa; cô Hương Giang cũng không còn thường trực nụ cười đôn hậu nữa mà chỉ ánh lên một nỗi buồn thật rõ trong đôi mắt sâu thẳm của cô. Nhưng tuyệt nhiên, cô không mắng hay trách chúng tôi. Hôm sau cô cũng không tỏ thái độ tức giận gì về việc chúng tôi bị điểm kém. Sự im lặng của cô không có nghĩa là cô mất niềm tin vào chúng tôi, chỉ là cô đang đau đáu nỗi niềm làm thế nào để khơi dậy hứng thú học tập từ đàn con thơ. Rồi, một hôm trong giờ Tự học, bàn tay cô nắn nót viết lên bảng dòng chữ: “Làm thế nào để học tốt?”. Sau đó cô mời các bạn được điểm cao trong kì thi vừa rồi lên chia sẻ với các bạn khác. Cô nói rằng mỗi người sẽ có phương pháp học tập khác nhau, chúng ta không phải bản sao của người khác, nhưng chúng ta có thể học từ người khác những điều phù hợp để biến nó thành của bản thân mình. Cô cũng gửi gắm: “Các con cứ hãy coi việc học như chơi một trò chơi, và trò chơi nào cũng có đích đến, đích đến là trái ngọt, là nụ cười. Vậy nên, các con hãy cố gắng nhìn nhận thật đơn giản việc học hành cũng như cố gắng đạt được cái đích chiến thắng. Cô tin các con sẽ thành công!”.

Những lời nói giản dị ấy của cô Hương Giang đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và đến kì thi cuối kì, lớp chúng tôi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọc nữa, chúng tôi sẽ làm cô vui. Thế rồi, điều chúng tôi mong muốn cũng đến, điểm số đã khác, không khí đã khác, tươi vui hơn và rạng ngời. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt phúc hậu của cô với những lời chúc mừng. Tôi biết lúc ấy cô hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thật giản dị, không phải vì cô, mà vì chúng tôi, những đứa con thân yêu của cô.

Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh. Biết cảm thông, biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bài văn. Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong suốt những tháng năm cấp ba. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.

Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.///

Bạn tham khảo trên mạng có nhiều lắm.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Liên hệ hợp tác hoặc quảng cáo: gmail

Điều khoản dịch vụ

Copyright © 2021 HOCTAPSGK